“Căn nhà đó là anh mua, thì cứ để lại cho anh.”

Lý Thính Bạch nhìn tờ giấy, rồi đột nhiên hỏi:

“Còn Tiểu Bắc thì sao?”

Tôi im lặng một lúc lâu.

Đây là quyết định khiến tôi đau đớn nhất:

“Nó ở với anh.”

“Cái gì?”

Lý Thính Bạch gần như hét lên:

“Em bỏ cả con trai sao?”

Tôi cố nén nước mắt:

“Không phải bỏ. Là không thể giữ.”

“Em sắp rời khỏi thành phố này, không có chỗ ở ổn định, không có nguồn thu nhập rõ ràng.”

“Còn anh có bố mẹ, có điều kiện hơn để lo cho con.”

“Ít nhất, nó vẫn còn một mái nhà.”

Lý Thính Bạch không thể hiểu nổi lựa chọn của tôi:

“Cát Dao, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao em lại thay đổi đến mức này?”

Tôi muốn kể với anh ta về kiếp trước.

Rằng tôi đã từng chết, từng thấy rõ bộ mặt thật của gia đình này.

Nhưng tôi biết, anh sẽ không tin.

Thế nên tôi chỉ nói:

“Vì cuối cùng em cũng hiểu ra rằng, có những tổn thương, một khi gây ra thì không thể cứu vãn.”

“Em không muốn đợi đến giây phút cuối đời,

mới nhận ra mình đã phí cả thanh xuân để làm hài lòng những người chưa từng thật lòng với mình.”

Lý Thính Bạch ngơ ngác nhìn tôi,

Như thể lần đầu tiên thấy rõ con người thật của tôi.

“Cho anh thời gian.” Cuối cùng anh nói.

“Cho anh cơ hội chứng minh anh có thể thay đổi.”

Tôi lắc đầu:

“Không cần nữa. Sai lầm của quá khứ đã đủ, em không muốn lặp lại bi kịch trong tương lai.”

“Ngày mai, em sẽ dọn ra ngoài.”

“Nếu anh suy nghĩ xong, thì gọi em tới ký đơn.”

7

Tôi đang chuẩn bị dọn ra ngoài thì mẹ chồng tới.

Bà đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp: “Cát Dao, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Tôi để bà vào nhà, rót cho một cốc nước.

Ánh mắt bà đảo quanh căn phòng, nhìn thấy vali đã xếp sẵn, vẻ mặt lập tức hiện rõ một sự thấu hiểu.

“Thính Bạch nói với mẹ rồi, con định ly hôn à?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vì sao? Chẳng lẽ chỉ vì mẹ đưa tiền cho Tiểu Vĩ sao?”

Tôi cười khẽ: “Không hẳn, nhưng đó đúng là giọt nước tràn ly.”

“Trong lòng mẹ, em chồng mãi mãi quan trọng hơn vợ chồng con.”

“Tiền mồ hôi nước mắt của con và Thính Bạch, lại trở thành tiền mua xe sang cho em ấy.”

“Còn con trai con, chỉ vì câu ‘nhà mình đang khó khăn’, mà phải chịu thiệt thòi trong việc học hành.”

“Với con, một gia đình như vậy, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Mẹ chồng khẽ thở dài:

“Cát Dao, mẹ thừa nhận mẹ sai rồi. Mẹ không nên lấy tiền của bọn con cho Tiểu Vĩ.”

“Nhưng đâu đến mức phải ly hôn? Chúng ta có thể bắt đầu lại mà…”

Tôi nhìn bà, bỗng bật cười:

“Mẹ, mẹ có biết không, trước khi quyết định ly hôn, con đã mơ một giấc mơ.”

“Con mơ thấy mình mắc bệnh nặng, cần phải phẫu thuật.”

“Mẹ nói nhà không còn tiền, không thể giúp con.”

“Cuối cùng, con chết một mình trên giường bệnh.”

“Còn mẹ, sau khi con chết, lại lấy sáu trăm vạn cho Tiểu Vĩ mua biệt thự.”

Sắc mặt mẹ chồng chợt biến đổi: “Con… con nói gì vậy?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà:

“Con không nói bừa. Giấc mơ ấy chân thật đến mức con cảm nhận được cả nỗi đau khi chết đi.”

“Vì thế, con quyết định thay đổi số phận của mình trước khi bi kịch tái diễn.”

Mẹ chồng im lặng rất lâu.

Sắc mặt thay đổi liên tục, lúc trắng lúc đỏ.

Cuối cùng, bà run run lên tiếng:

“Cát Dao, sao con biết chuyện Tiểu Vĩ định mua biệt thự?”

Tôi sững người: “Cái gì?”

Bà theo phản xạ đưa tay che miệng, hiển nhiên nhận ra mình vừa lỡ lời.

Tôi bật cười lạnh:

“Thì ra không phải mơ. Em chồng quả thật định mua biệt thự, mà mẹ cũng thật sự đang chuẩn bị tiền cho nó.”

Mẹ chồng cuống quýt:

“Không phải như con nghĩ đâu… Tiểu Vĩ đúng là có xem một căn, nhưng mẹ chưa đồng ý giúp nó…”

“Vậy sao?” Tôi mỉa mai.

“Giống như mẹ ‘chưa đồng ý’ giúp nó mua xe chứ gì?”

Mẹ chồng im lặng, không thể phản bác.

Tôi tiếp tục hỏi:

“Tiền đó từ đâu ra? Có phải là từ mồ hôi nước mắt của con và Thính Bạch không?”

Sự im lặng của bà chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Một cơn lạnh buốt lan khắp người tôi.

Tất cả như một bản sao của kiếp trước, đang từng bước tái hiện.