Tôi cố nén nước mắt:
“Em sẽ thường xuyên đến thăm nó. Nhưng quyền nuôi dưỡng để anh lo.”
“Nó còn có bố, có ông bà nội.”
“So với việc ở với một người mẹ đơn thân, sống trong một gia đình đầy đủ có lẽ tốt hơn cho nó.”
Lý Thính Bạch nhắm mắt lại đầy đau khổ:
“Anh thật sự không hiểu… sao lại thành ra thế này…”
Tôi không trả lời, chỉ quay người bước vào bên trong cục dân chính.
Mọi thứ khép lại.
Tôi chuyển đến một căn hộ nhỏ, bắt đầu cuộc sống mới.
Sau ly hôn, tôi vẫn đều đặn đến thăm Tiểu Bắc.
Nhưng chưa từng bước chân vào nhà họ Lý một lần nào.
Mỗi lần gặp đều là tại công viên hoặc khu vui chơi.
Lý Thính Bạch sẽ đưa thằng bé tới, rồi lặng lẽ rời đi.
“Mẹ ơi, bao giờ mẹ về nhà?” – con trai ngây thơ hỏi.
Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Phải giải thích thế nào cho một đứa trẻ bốn tuổi hiểu được thế nào là ly hôn?
“Mẹ… tạm thời chưa thể về nhà.” Tôi khẽ nói.
“Nhưng mẹ sẽ luôn đến thăm con, được không?”
Tiểu Bắc gật đầu.
Dường như đã chấp nhận lời giải thích ấy.
Nhưng ngay sau đó, thằng bé nói một câu khiến tim tôi tan vỡ:
“Mẹ ơi, bà nội bảo… mẹ không còn yêu bọn con nữa, nên mới bỏ đi. Có phải vậy không?”
Tôi chết sững, nhìn con trai, không nói nổi lời nào.
Mẹ chồng… bà thật sự đã nói điều đó với một đứa bé sao?!
“Không phải đâu, bảo bối.” Tôi ôm chặt con, giọng nghẹn ngào:
“Mẹ rất yêu con, mãi mãi yêu con.”
“Mẹ rời đi… là vì chuyện giữa người lớn. Không phải vì con.”
Tiểu Bắc gật đầu như hiểu như không:
“Vậy mẹ có quay về không?”
“Có chứ, con yêu.” – tôi nói dối một cách dịu dàng.
“Chờ mẹ giải quyết xong vài chuyện, mẹ sẽ quay lại thăm con.”
Tiễn con trai đi rồi, tôi ngồi một mình trên băng ghế đá trong công viên, nước mắt rơi không ngừng.
Rời xa con, là quyết định đau đớn nhất đời tôi.
Nhưng tôi biết, đó là sự hy sinh cần thiết.
Đúng lúc tôi vẫn đang chìm trong đau buồn, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Lý Thính Bạch bước đến, ngồi bên cạnh tôi.
Im lặng một lúc, rồi nói nhỏ:
“Cát Dao, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôi lau nước mắt: “Chuyện gì?”
“Anh đã tra tài khoản ngân hàng của mẹ.”
Giọng anh rất nhỏ.
“Phát hiện trong tài khoản của bà có một khoản tiết kiệm: sáu trăm ba mươi vạn.”
Tim tôi khẽ run lên.
Con số ấy… quá quen thuộc.
Kiếp trước, mẹ chồng chính là dùng số tiền đó để mua biệt thự cho em chồng.
“Bà ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” – tôi giả vờ không biết.
Lý Thính Bạch cười khổ:
“Phần lớn là tiền hưu trí của bố anh và lương hưu của bà.”
“Nhưng cũng có một phần… là tiền vợ chồng mình đưa cho bà suốt những năm qua.”
“Bà luôn nói nhà đang khó khăn, cần sự giúp đỡ của chúng ta.”
“Nhưng thực chất là bà đem tất cả tích góp lại, để chuẩn bị mua nhà cho Tiểu Vĩ.”
Tôi bật cười lạnh: “Không hề bất ngờ.”
Lý Thính Bạch nhìn tôi, trong mắt ngập tràn ân hận:
“Em đã biết từ lâu rồi đúng không? Nên em mới quyết liệt ly hôn như vậy.”
Tôi không trả lời thẳng.
Chỉ hỏi lại:
“Giờ anh định làm gì?”
“Anh đã nói thẳng với bà rồi.” – giọng anh rất kiên quyết.
“Bảo bà sau này đừng mong lấy thêm một xu nào từ anh.”
“Tiền cấp dưỡng cho Tiểu Bắc, anh sẽ chuyển vào một tài khoản riêng, do anh trực tiếp quản lý.”
“Anh cũng cảnh cáo bà: nếu còn dám nói xấu em trước mặt Tiểu Bắc, anh sẽ lập tức đưa con ra ngoài sống.”
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn anh:
“Anh thay đổi rồi.”
Lý Thính Bạch cười khổ:
“Ừ, anh thay đổi rồi.”
“Vì cuối cùng anh cũng hiểu ra một điều — càng nhượng bộ, chỉ càng khiến lòng tham của người khác lớn hơn.”
“Cát Dao, anh biết bây giờ nói gì cũng đã quá muộn… nhưng anh thật sự hối hận…”
Tôi cắt lời anh:
“Đừng nói nữa, Lý Thính Bạch. Những chuyện đã qua thì để nó qua đi.”
“Chúng ta đều cần bắt đầu lại.”
Anh im lặng hồi lâu.
Cuối cùng cất tiếng hỏi:
“Em thật sự… không nghĩ tới chuyện tái hôn sao? Vì Tiểu Bắc…”
Tôi lắc đầu:
“Không thể đâu. Có những tổn thương, một khi đã gây ra thì không thể hàn gắn.”
“Nhưng chúng ta có thể làm bạn, cùng nhau cố gắng vì sự trưởng thành của Tiểu Bắc.”
Lý Thính Bạch gật đầu.
Trong mắt anh ngập đầy thất vọng và tiếc nuối:
“Anh hiểu rồi.”
Anh đứng dậy, bước đi vài bước, rồi ngoái đầu lại:
“Cát Dao, anh sẽ bảo vệ thật tốt cho Tiểu Bắc. Sẽ không để thằng bé phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.”
“Đó là điều cuối cùng… anh có thể làm cho em.”
HẾT