Lộ Dao nhìn tôi một cái rồi đưa tay ra ngăn lại:
“Anh nên quan tâm đến Trần Giác. Cô ấy mới là vợ của anh.”
Thẩm Thiệu Hằng cũng thu tay về, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh tôi. Một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Giác Giác…”
Thẩm Thiệu Hằng còn chưa kịp nói hết lời thì bỗng dưng đứng bật dậy, hoảng hốt kêu lên:
“Dao Dao! Em… em bị dị ứng rồi!”
Lộ Dao hét lên một tiếng, vội vàng ôm mặt.
Lúc này anh ấy mới nhận ra trong cà phê có sữa.
Tôi biết rõ Lộ Dao bị dị ứng với sữa. Trước đây, khi tôi và cô ấy đi dạo phố, tôi đã mua cho cô ấy một ly trà sữa.
Sau khi uống được một ít thì khuôn mặt Lộ Dao bỗng nổi lên những vết đỏ. Thẩm Thiệu Hằng biết chuyện liền vội vã đến bế cô ấy đưa đi bệnh viện.
Sau chuyện đó, anh ấy đã trách mắng tôi rất nhiều. Vẻ mặt của anh lúc ấy như thể muốn nói cho tôi biết rằng Lộ Dao là bảo bối quan trọng nhất của anh ấy.
Bây giờ, cảnh tượng ấy lại lặp lại.
Thẩm Thiệu Hằng thành thạo bế Lộ Dao chạy ra ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng hoảng loạn.
Tôi bị bỏ lại tại chỗ, mắt nhìn chăm chăm vào ly cà phê trên bàn. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Ly cà phê này là Lộ Dao đã gọi từ trước. Cô ấy rõ ràng biết mình dị ứng với sữa, vậy tại sao lại thêm sữa vào cà phê?
Tôi nhớ lại trước đây khi đưa cho cô ấy ly trà sữa, cô ấy cũng không từ chối hay là nói cho tôi biết rằng cô ấy bị dị ứng với sữa. Cho đến khi nhìn thấy cô ấy được đưa vào bệnh viện, tôi mới biết cô ấy bị dị ứng với sữa.
Khi đó, tôi đã bị sự hối hận và lo lắng bao trùm nên không kịp nghĩ kỹ rằng , cô ấy rõ ràng biết mình dị ứng với sữa, vậy tại sao lại uống ly trà sữa đó?
Tôi so sánh hai tình huống này. Điều không thay đổi chính là sự quan tâm của Thẩm Thiệu Hằng, và cả người luôn bị anh ấy phớt lờ – tôi.
Có điều gì đó trong đầu tôi dần hiện lên. Tôi bắt đầu nghĩ xấu về Lộ Dao. Có lẽ cô ấy cố tình làm vậy, mục đích là để cho tôi biết vị trí của cô ấy trong lòng Thẩm Thiệu Hằng.
Tình yêu mãnh liệt là thứ không thể nào che giấu được. Vì thế, mẹ của Thẩm Thiệu Hằng đã nhìn ra tình cảm của tôi từ lâu. Cũng như nhìn ra tình cảm của Lộ Dao năm đó rồi dùng cách này để khiến tôi rút lui.
Bây giờ cũng như vậy sao?
Tôi không muốn nghĩ thêm nữa. Dù sao tôi cũng đã quyết định ly hôn rồi.
Tôi cầm túi rời khỏi nhà, đi đến văn phòng luật sư. Yêu cầu của tôi là một bản thỏa thuận ly hôn.
Buổi tối về đến nhà, tôi mở khung chat, định gửi tin nhắn cho Thẩm Thiệu Hằng. Nhưng lại nhìn thấy lịch sử trò chuyện cách đây vài ngày:
“Em có một điều bất ngờ muốn dành cho anh đây!”
Ba giờ sau:
“Chồng à, bất ngờ là cái gì thì em chưa nói được, anh sẽ biết sớm thôi.”
Giữ chút bí mật trong lòng khiến tôi có phần mất hồn.
Thời gian đó, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi và buồn nôn. Tôi đã mua một que thử thai trong tâm trạng vừa mong chờ vừa lo lắng.
Thời gian chờ đợi như kéo dài vô tận. Cho đến khi nhìn thấy hai vạch, tôi suýt nữa bật khóc vì hạnh phúc.
Ngôi nhà ấm áp trong mơ ước của tôi dường như đã tiến gần thêm một bước. Tôi không thể chờ đợi được nữa, liền nhắn tin cho Thẩm Thiệu Hằng, gọi đó là “một điều bất ngờ”.
Nghĩ đến việc que thử thai có thể không chính xác nên tôi đã không nói hết sự thật…
Tôi đã nghĩ sẽ đến bệnh viện trước, đợi đến khi hoàn toàn chắc chắn mới nói với anh ấy.
Thế nhưng, điều bất ngờ này tôi không còn cơ hội để nói ra. Thẩm Thiệu Hằng cũng chưa từng hỏi đến.
Tôi tự cười mỉa bản thân.
Anh ấy đã dồn hết sự chú ý cho Lộ Dao rồi, bây giờ làm gì còn quan tâm tôi đã nói gì?
“Tôi đang ở nhà chờ anh.”
Tôi gửi tin nhắn đi, tâm trạng giờ đây đã khác xa trước kia.
Khi Thẩm Thiệu Hằng trở về, tôi đang ngồi trên sofa xem hài kịch mà cười nghiêng ngả, thậm chí không nghe thấy tiếng anh ấy bước vào.
Thẩm Thiệu Hằng đứng ở cửa, khẽ ho một tiếng. Tôi nhìn qua, nhưng không có phản ứng gì.
Anh ấy nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên tôi không chạy đến chào đón anh tan làm về nhà như trước đây, cũng không tỏ ra thân thiết với anh ấy.
Nhưng rất nhanh, Thẩm Thiệu Hằng đã lấy lại vẻ tự nhiên, như không có chuyện gì xảy ra mà lại gần tôi.
“Xem gì mà vui thế?”
Anh ấy bước đến, theo thói quen định xoa đầu tôi.
Hương nước hoa còn vương trên người anh phả vào mặt tôi. Tôi biết, đây là mùi mà Lộ Dao thích nhất.
Tôi bỗng cảm thấy buồn nôn nên vô thức né tránh cánh tay đang giơ lên của anh ấy.
Anh ấy muốn giả vờ rằng mọi thứ vẫn ổn, còn tôi thì không muốn phối hợp.
Tay Thẩm Thiệu Hằng chạm vào khoảng không khiến anh ấy có chút ngỡ ngàng. Sau đó, giọng anh trở nên nặng nề:
“Giác Giác…”
Đó là dấu hiệu cho thấy anh ấy không vui.
Trước đây, tôi chắc chắn sẽ dịu dàng an ủi anh. Còn bây giờ, tôi không còn muốn làm điều đó nữa.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Tôi rời ánh mắt, nhấn nút tắt tiếng trên TV.
“Tôi đã nhờ người soạn sẵn giấy ly hôn rồi, đến lúc đó anh chỉ cần ký vào là được.”
Sắc mặt Thẩm Thiệu Hằng lập tức trở nên khó coi, anh ấy cất giọng đầy giận dữ:
“Em rốt cuộc còn muốn làm ầm đến khi nào?”
Tôi có chút không hiểu, tôi đã đủ biết điều mà ly hôn rồi, tại sao anh vẫn không hài lòng?
“Tôi đã nhường chỗ cho Lộ Dao, anh còn không vui sao?”
Tôi nghiêng đầu nhìn Thẩm Thiệu Hằng với vẻ nghi hoặc. Anh ấy lại cười lạnh nói:
“Em quả là rộng lượng thật.”
Tôi cúi đầu, giọng nhẹ nhàng:
“Vì tôi tự biết vị trí của mình. Một người không thuộc về mình, dù có cố gắng theo đuổi cũng vô ích. Nên ly hôn đi.”
Tôi liên tục đề nghị ly hôn, cuối cùng Thẩm Thiệu Hằng cũng nổi giận.
Anh nghiến răng:
“Được thôi! Nhưng em đừng có hối hận.”
Tôi im lặng vài giây, nhìn phản ứng của mình xem có chỗ nào giống sẽ hối hận hay không.
Thẩm Thiệu Hằng có vẻ thả lỏng, đôi lông mày hơi giãn ra như thể chắc chắn rằng tôi sẽ hối hận.
Nhưng tôi nói:
“Anh yên tâm, tôi sẽ không hối hận đâu.”
Thẩm Thiệu Hằng bất ngờ nổi đóa. Anh như con mèo bị đạp trúng đuôi, hét lên:
“Tôi cũng sẽ không hối hận! Đừng nghĩ rằng tôi không muốn ly hôn vì quá thích em. Người tôi thích chỉ có Dao Dao mà thôi! Tôi chỉ xem em là em gái. Nếu không phải do bố mẹ sắp xếp, tôi đã không cưới em!”
Anh nói rất nhanh, như thể đang vội vàng chứng minh điều gì đó.
Tôi nhìn anh với ánh mắt đầy xa lạ, chẳng thể nào ngờ rằng anh sẽ nói ra những lời như vậy.
“Thẩm Thiệu Hằng, là chính anh đã cầu hôn tôi. Tôi chưa từng ép buộc anh điều gì, trong suốt 3 năm kết hôn.”
“Anh nói anh chỉ xem tôi là em gái đúng không? Vậy anh có hôn hít, ôm ấp em gái mình không? Anh sẽ cùng em gái mình có con sao?”
Chuyện về đứa con, vậy mà lại được nói ra trong hoàn cảnh này.
Anh ấy sững sờ, môi khẽ run.
Những gì đáng nói thì cũng đã nói rồi, tôi không muốn nói thêm gì nữa. Ánh mắt đầy thất vọng đến cực điểm.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy Thẩm Thiệu Hằng hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm của tôi.
Tôi tháo mạnh chiếc nhẫn cưới ra, không do dự ném vào thùng rác rồi quay người rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Thẩm Thiệu Hằng lập tức ném điện thoại đi. Một tiếng “rầm” vang lên, không biết thứ gì vừa vỡ tan tành.
Tôi quay lại đoàn phim để hoàn tất những cảnh quay cuối cùng. Trong thời gian đó, giấy ly hôn cũng đã được soạn thảo.
Tôi gửi nó cho Thẩm Thiệu Hằng nhưng không nhận được hồi âm.
Công việc quá bận rộn, trạng thái của tôi cũng không tốt lắm. Vì vậy, tôi chỉ có thể đợi quay xong phim rồi mới đi gặp Thẩm Thiệu Hằng.
Khi đang đóng cảnh ly hôn, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Là mẹ của Thẩm Thiệu Hằng gọi.
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, bắt máy:
“Dạ, con nghe đây, mẹ.”
“Thẩm Thiệu Hằng dạo này ngày nào cũng mặt mày tối sầm, tính khí thì như vừa ăn phải thuốc nổ vậy. Mẹ hỏi mới biết con muốn ly hôn với nó hả?”
Tôi không nói gì.
Bên kia tiếp tục:
“Mẹ biết Lộ Dao về nước khiến con thấy không vui. Nhưng giận dỗi chút thôi là được rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục chứ. Hai đứa đến với nhau cũng không dễ dàng gì, đúng không?”
Tôi nói:
“Vâng, không dễ dàng chút nào.”
Tình yêu của tôi lặng thầm, không một tiếng động. Tôi đã kiên trì chờ đợi suốt 10 năm mới đổi lấy được cuộc hôn nhân này. Vậy nên, tôi đã tận tâm vun đắp cho tình cảm quý giá này.
Tôi từng hy vọng nó có thể nở hoa kết trái, nhưng bây giờ, hoa sẽ không nở nữa. Và tôi cũng không muốn chờ đợi thêm.
Có vẻ như bà nhận ra tôi đang thật sự nghiêm túc, bầu không khí trở nên im lặng đến đáng sợ. Bên kia điện thoại vang lên tiếng cửa đóng sầm lại.
“Haiz…”
Bà ấy dừng lại, thở dài.
“Con đang làm cái gì vậy? Thẩm Thiệu Hằng và Lộ Dao đã từng có một đoạn tình cảm, con không phải không biết điều đó. Nhưng bây giờ hai đứa đã kết hôn rồi. Lộ Dao trở về cũng không thay đổi được sự thật này.”
“Thẩm Thiệu Hằng quay lại bộ phim đó không phải để nối lại tình xưa với cô ta. Nó chỉ muốn bù đắp cho những tiếc nuối của năm đó và đặt dấu chấm hết hoàn toàn cho mối tình ấy. Con đừng nghĩ nhiều nữa.”
Nghe tiếng bà ấy nói luyên thuyên trong điện thoại, tôi bỗng hỏi lại:
“Những lời mẹ vừa nói, mẹ có ttin được không?”
Đầu dây bên kia lặng im.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trợ lý đang ra hiệu cho tôi.
“Con còn phải quay phim, không nói nữa.”
Cuộc gọi bị ngắt.
“Sau khi bộ phim này hoàn thành, chị chưa sắp xếp công việc mới cho em đâu.”
Quản lý của tôi là chị Trần tiến lên vỗ vai tôi, ánh mắt nhìn tôi có chút lo lắng.
“Em phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Tôi đùa:
“Em khỏe mà chị.”
Chị Trần nhìn tôi với vẻ không đồng tình.
“Nhưng chị nghe nói dạo gần đây em ăn uống không được tốt.”
Chị vừa nói vừa ra hiệu chỉ vào thân hình tôi:
“Nhìn đi, gầy đi rồi kìa.”
Tôi im lặng.
Thẩm Thiệu Hằng đã chiếm giữ phần lớn thanh xuân của tôi, dường như một nửa con người của tôi đều là vì muốn theo đuổi anh mà dần trưởng thành và hoàn thiện bản thân mình.