Giờ đây tôi quyết tâm đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình, gần như là xé nửa tấm thân này, điều đó không hề dễ dàng.
Trước mặt mọi người, tôi còn gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng khi một mình, cảm xúc lại trở nên vô cùng yếu đuối.
Thói quen là một điều quá đáng sợ. Ngày qua ngày, tình yêu đã sớm trở thành một phần trong cơ thể tôi.
Dù tôi biết anh ấy không xứng đáng, nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ về Thẩm Thiệu Hằng.
Đôi khi, nỗi đau đớn cùng cực này còn ép tôi phải cầu xin sự thương hại từ anh ấy.
Nhưng tôi không chịu. Vì thế, tôi chỉ có thể cố gắng vùng vẫy, chịu đựng cơn đau đớn của việc dứt bỏ.
“Lại là biểu cảm này.”
Chị Trần véo nhẹ vào má tôi, như thể tôi chỉ là một cái xác không hồn.
Tôi cố nở nụ cười, có lẽ là nụ cười đó quá xấu, xấu đến nỗi mà chị ấy không nỡ nhìn thêm nữa, kéo tôi vào lòng. Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai:
“Giác Giác, cố lên nhé. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Tôi chớp chớp đôi mắt khô khốc, nghe chị ấy tiếp tục nói:
“Ừm, đợi khi con của em chào đời, chúng ta sẽ…”
Chị ấy bắt đầu miêu tả về tương lai bên tai tôi, đầy sự nhẹ nhàng.
Tôi xoa bụng mình, mong ước về tương lai tươi đẹp phía trước dần bao phủ đi những u ám hiện tại.
Tôi biết Thẩm Thiệu Hằng đã trở thành một vết thương mưng mủ trên người tôi. Nếu không thực hiện một cuộc thanh tẩy triệt để, vết thương này sẽ mãi mãi không lành.
Dù quá trình có chút đau đớn, nhưng chỉ cần vượt qua được, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cuộc sống sẽ còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ tôi phía trước. Vì vậy, Trần Giác à, không cần phải quá đau lòng. Hãy nhìn về phía trước, đừng quay đầu lại.
Trong lúc nghỉ ngơi giữa những cảnh quay, tôi lên mạng tìm kiếm danh sách sách nuôi dạy con.
Tin tức về Thẩm Thiệu Hằng và Lộ Dao lại một lần nữa xuất hiện trên hot search. Tôi vô thức nhấp vào.
Trong buổi họp báo khai máy bộ phim, phóng viên đặt một câu hỏi đầy tính giải trí:
“Mọi người đều biết, ‘Dã Hỏa’ là câu chuyện về một tình yêu mãnh liệt. Và bây giờ, nam nữ chính đang đứng ngay trước mặt chúng ta…”
“Tôi rất tò mò. Sau nhiều năm gặp lại, liệu hai người có khả năng nối lại tình xưa không?”
Lộ Dao trên mặt ửng đỏ, dường như có chút ngại ngùng. Cô ấy liếc nhìn Thẩm Thiệu Hằng, ánh mắt thoáng lấp lánh, như muốn trốn tránh mà trả lời:
“Cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Thẩm Thiệu Hằng thì tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Anh ấy trả lời một cách chính thức:
“Hy vọng mọi người tập trung vào bộ phim hơn. Chuyện cá nhân…Không tiện tiết lộ.”
Trong mắt Lộ Dao thoáng hiện nét thất vọng, nhưng cô ấy vẫn cố gắng nở nụ cười đồng tình.
Có lẽ vì tâm trí không yên nên khi rời sân khấu, Lộ Dao vô ý bị vấp ngã. Thẩm Thiệu Hằng theo phản xạ kéo cô ấy lại ,Lộ Dao ngã vào vòng tay của Thẩm Thiệu Hằng. Lúc cô ấy khẽ ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ lướt qua má của Thẩm Thiệu Hằng, để lại một vết dấu đầy mờ ám.
Hai người đắm đuối nhìn nhau tạo thành cảnh tượng đẹp đẽ như chính bộ phim “Dã Hỏa” vậy.
Cư dân mạng thi nhau “đẩy thuyền”:
“Trời ơi, anh ấy không tránh đi kìa!”
“Hai người còn muốn ở bên nhau nữa thì mau cưới đi!”
“Tôi mang cả phòng đăng ký kết hôn đến đây rồi!”
Nhìn những lời bình luận ấy, tôi bất ngờ thấy lòng mình bình thản. Thậm chí tôi còn có tâm trạng mà nghĩ rằng, Lộ Dao quả thật đã nhiều năm không đối mặt với ống kính nên phản ứng quá vụng về, không giấu được tâm trạng.
Tất nhiên cũng có thể là cô ấy cố ý để lộ. Nhưng tất cả những điều này tôi đã không còn quan tâm nữa.
Tôi mỉm cười, có vẻ như liệu pháp giải mẫn cảm suốt thời gian qua đã không uổng phí.
Tôi thường xuyên xem lại những hình ảnh của Thẩm Thiệu Hằng và Lộ Dao bên nhau, như một cách để tự hành hạ bản thân, liên tục thưởng thức nỗi đau ấy. Để bây giờ nhìn thấy họ, tôi đã không còn cảm xúc gì nữa.
Tôi mở lịch, ngày kết thúc quay phim đang gần kề.
Ngày ly hôn với Thẩm Thiệu Hằng cũng nên được lên kế hoạch rồi.
Cảnh quay cuối cùng vừa hoàn thành, tôi từ chối ý định tổ chức tiệc chia tay mà đoàn phim chuẩn bị cho tôi.
Đến góc rẽ, một người mà tôi không ngờ tới đã chặn đường tôi.
“Trần Giác, cô thật là diễn viên số một trong lòng tôi đấy.”
Đó là Lý tổng, nhà đầu tư của bộ phim tôi đang quay. Còn Lộ Song, người đang ở bên cạnh ông ta là một con chim hoàng yến chính hiệu. Bề ngoài yếu đuối, dịu dàng nhưng trong thâm tâm lại có phần bộc trực và bướng bỉnh.
Sự giao tiếp giữa tôi và cô ấy chủ yếu là khi đóng chung nên tôi có chút thắc mắc:
“Có chuyện gì vậy?”
Cô ấy dẫn tôi đến một nơi yên tĩnh, vắng người – khu rừng nhỏ phía sau phim trường.
“Cô biết ‘bạch nguyệt quang’ là gì không?”
Cô ấy bất ngờ hỏi một câu khiến tôi bối rối.
Cô ấy tự nói tiếp:
“Bạch nguyệt quang chính là người mà chỉ cần cô ấy đứng đó thì tất cả mọi người khác đều trở nên mờ nhạt.”
Lộ Song nhìn tôi và hỏi:
“Cô nghĩ sao?”
Cô ấy vẫn mặc trang phục của phi tần thời nhà Thanh, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên hỏi tôi.
Tôi bỗng thấy có điều gì đó kỳ quái. Cho đến khi cô ấy nói câu tiếp theo khiến tôi lạnh người.
“Đúng vậy, Lộ Dao chính là vầng trăng sáng trong trẻo đó, còn cô chỉ là hạt bụi mờ dưới đất mà thôi. Sự khác biệt giữa cách Thẩm Thiệu Hằng đối với cô và cô ấy vẫn chưa rõ ràng sao?”
Cô ấy từng bước tiến lại gần tôi, giọng nói mang theo sự chất vấn:
“Vậy tại sao cô vẫn chưa ký vào đơn ly hôn?”
Lộ Dao, Lộ Song…
Hóa ra họ là người một nhà, thật nực cười.
Chuyện tình giữa Thẩm Thiệu Hằng và Lộ Dao ai cũng biết, còn cuộc hôn nhân của tôi và anh ấy thì gần như chẳng ai hay.
Tôi bỗng bừng tỉnh:
“Là Lộ Dao bảo cô đến đây, phải không?”
Nếu không phải do Lộ Dao nói ra thì cô ấy sẽ không biết những chuyện này.
Chỉ là tôi không hiểu tại sao, rõ ràng Thẩm Thiệu Hằng mới là người không chịu ký vào đơn ly hôn, sao bây giờ lại biến thành tôi không muốn ký?
Gương mặt Lộ Song lộ rõ vẻ tức giận:
“Là tôi muốn đến đây! Tôi không thể chịu nổi loại người như cô, cứ phải chen chân vào tình yêu đích thực của người khác. Cô biết không, cô giống kẻ thứ ba đấy!”
Tôi nghe mà muốn bật cười.
Tôi và Thẩm Thiệu Hằng kết hôn sau khi họ chia tay được hai năm.
Tôi lạnh lùng đáp trả:
“Họ cũng dám nói đó là tình yêu đích thực sao?”
“Lộ Dao chỉ là đi ra nước ngoài, cũng không phải là cô ấy đã chết. Nếu họ thật sự là tình yêu đích thực, tại sao chưa bao giờ tìm nhau? Tại sao Thẩm Thiệu Hằng lại kết hôn với tôi? Còn về kẻ thứ ba…”
Tôi liếc nhìn Lộ Song.
“Cô nên tự nhìn lại mình trước đi.”
Tôi mất hết hứng thú, quay người rời đi.
Lộ Song đột nhiên lao tới đẩy mạnh tôi một cái.
“Cô nói bậy!”
Tôi bị đẩy ngã xuống đất, cơ thể lăn một vòng rồi va vào gốc cây.
Lộ Song nhìn tôi trong bộ dạng thảm hại, định bật cười châm chọc. Bỗng nhiên, cô ấy nhìn thấy vết máu lan ra dưới chân tôi mà đôi mắt mở to kinh hoàng, cả người run rẩy.
Tôi ngơ ngác nhìn vũng máu đó. Đầu óc bỗng ù đi, như thể không nghe thấy gì nữa.
Tôi loạng choạng tìm điện thoại, run rẩy mở khóa màn hình.
Khi cuộc gọi 120 kết nối, tôi cố kìm nước mắt, răng va vào nhau lập cập:
“Xin hãy cứu tôi, cứu lấy con tôi…”
Rồi tôi ngất đi.
Trong cơn mê man, tôi cảm nhận được bụng mình từng chút một trở nên trống rỗng và lạnh lẽo.
Khi tỉnh lại, tôi hỏi:
“Con của tôi… còn không?”
Trợ lý của tôi chỉ là một sinh viên mới ra trường. Cậu ấy chưa bao giờ thấy tình huống như thế này nên bây giờ mặt mày tái mét. Nghe thấy câu hỏi của tôi, môi cậu ấy mấp máy nhưng không nói nên lời.
Tôi hiểu rồi.
Tôi thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Đột nhiên, tôi bắt đầu đấm mạnh vào chính mình.
“Tất cả là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi!”
Nước mắt ồ ạt chảy xuống mặt.
Chị Trần vội vàng chạy đến, ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng an ủi. Tôi không ngừng tự trách mình:
“Tại sao em lại đi cùng cô ta chứ? Tại sao em phải phản bác cô ta? Em…”
“Em hoàn toàn có thể cẩn thận hơn một chút là có thể bảo vệ được con em bình an chào đời rồi mà.”
Tôi vừa khóc vừa đấm vào đầu mình.
Chị Trần nắm chặt tay tôi:
“Giác Giác, không phải lỗi của em.”
Giọng chị cũng nghẹn ngào:
“Em đừng tự trách mình.”
Tôi kiệt sức dựa vào lòng chị Trần, gào khóc.
“Chị Trần… Con của em không còn nữa rồi…”
Tôi nghĩ đến những cuốn sách nuôi dạy con mà tôi đã đọc. Tôi nhớ đến những món đồ trẻ em trong giỏ hàng. Tôi nghĩ về ước mơ biến con trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới, dù không có bố bên cạnh.
Nhưng bây giờ, tất cả đã tan vỡ ngay trước mắt tôi.
Thẩm Thiệu Hằng đến. Người đi bên cạnh anh ấy là Lộ Dao.