18
Khi những viên thuốc trắng đã chất đầy nửa lọ, chuyện bất ngờ xảy ra.
Hôm đó vẫn như mọi ngày, Giang Dự thức trắng đến sáng. Nghe tiếng chuông báo thức, anh ta dậy, rửa mặt, nấu ăn như thường lệ.
Anh ta ngày càng gầy, gầy đến mức hốc hác. Bộ đồ tôi mua cho anh ta trở nên rộng thùng thình.
Bỗng, ngoài cửa vang lên tiếng đập mạnh.
Khi anh ta mở cửa, Triệu Tử Tình với dáng vẻ đầu tóc rối bời lao vào, bắt đầu xô đẩy anh ta.
“Giang Dự, anh là đồ cầm thú! Sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Giang Dự đẩy cô ta ra, cúi đầu nhìn cô ta, ánh mắt tràn đầy oán hận:
“Tại sao, cô không tự hiểu sao?”
“Nếu không phải tại cô, vợ và con tôi sẽ không chết! Cô còn mặt mũi hỏi tại sao à? Tại sao không phải cô chết đi?”
Dưới ánh nhìn chằm chằm đầy giận dữ của Giang Dự, cơ thể gầy yếu của Triệu Tử Tình bắt đầu run rẩy. Cô ta cố gắng giải thích:
“Không phải như thế đâu, Giang Dự, anh tin em đi! Em cũng không biết chuyện tai nạn đó sẽ xảy ra, anh tha thứ cho em được không?”
“Lần này anh đừng trách em nữa, chúng ta xem như huề được không? Em vẫn thích anh, Giang Dự, hãy cho chúng ta một cơ hội nữa đi!”
Nghe xong, khóe miệng Giang Dự nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai.
Anh ta lùi lại một bước, phủi nhẹ phần áo bị Triệu Tử Tình chạm vào, như thể đang gạt bỏ thứ gì đó bẩn thỉu.
“Huề? Cô nghĩ dựa vào đâu mà vợ tôi chết, còn cô vẫn có thể sống yên ổn đứng đây nói chuyện hòa giải với tôi?”
“Rảnh thì đi bệnh viện kiểm tra đi. Mấy gã đàn ông tối qua… đều là bệnh nhân HIV dương tính. Chúc may mắn.”
Triệu Tử Tình nhìn anh ta không thể tin được, đôi đồng tử giãn ra vì sợ hãi, cơ thể càng run mạnh hơn.
“Đồ khốn nạn!” Cô ta hét lên, lại lao vào đánh anh ta: “Tôi sẽ kiện anh! Tôi sẽ kiện anh!”
Giang Dự đứng yên, để mặc nắm đấm của cô ta giáng lên người mình. Giọng anh ta lạnh nhạt:
“Kiện tôi? Cô có bằng chứng không?”
“Với lại, cô kiện hay không với tôi chẳng quan trọng. Tôi đã sống đủ rồi. Nhưng cô, nhất định phải sống. Sống không bằng chết.”
19
Triệu Tử Tình bị cảnh sát đưa đi, Giang Dự cũng bị đưa về đồn để lấy lời khai.
Vì không có bằng chứng, họ buộc phải thả anh ta ra.
Trên đường về, khi đi ngang qua một con sông, Giang Dự nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ. Ai đó đang lớn tiếng kêu cứu.
Dưới sông, có một bóng người đang vùng vẫy, chìm nổi giữa dòng nước.
Không do dự, Giang Dự lao mình xuống.
Người đang chới với là một cô gái trạc tuổi tôi. Có lẽ vì sợ hãi khi đối diện với cái chết, cô ấy liên tục vùng vẫy ngay cả khi Giang Dự đã kéo được cô.
Trong lúc hoảng loạn, bàn tay trắng nõn của cô vô tình giật rơi chiếc túi nhỏ đeo trên cổ Giang Dự. Bên trong là một lá bùa bình an và một lọn tóc đen.
Đó là thứ tôi từng dốc sức xin cho anh ta, và lọn tóc ấy là của tôi, để gắn kết kiếp này. Nghe nói rất linh nghiệm.
Cô gái vùng vẫy ngày càng yếu.
Trước mắt tôi chợt lóe lên ánh sáng trắng, hồn phách mờ ảo của tôi bị một lực mạnh mẽ hút vào.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình được Giang Dự kéo bơi về phía bờ.
Đến vùng nước nông, anh ta buông tay đẩy tôi lên trước, khuôn mặt lộ ra một nụ cười như được giải thoát, rồi cơ thể từ từ chìm xuống.
Anh ta muốn chết sao?
Tôi phản ứng nhanh, nắm lấy tay anh ta. May mắn thay, có người tốt bụng nhảy xuống cứu, đưa cả tôi và Giang Dự lên bờ.
20
Tôi tái sinh, trong cơ thể cô gái vừa được Giang Dự cứu sống.
Tôi nghĩ, trước đây tôi không thể rời xa Giang Dự là vì lá bùa bình an và lọn tóc đó.
Giờ đây, tôi có thể nhập vào cơ thể cô ấy cũng bởi vì ngay trước khi cô chết đuối, chiếc túi nhỏ đã bị mở ra.
Quả thật rất linh nghiệm.
Lên bờ, Giang Dự ngồi bên cạnh tôi, thở dốc.
Nhìn anh ta, bỗng chốc, mọi yêu hận tình thù trong tôi dường như tan biến.
Tôi nghiêng đầu, mỉm cười nói cảm ơn:
“Anh, cảm ơn anh, Giang Dự.”
Anh ta nhíu mày, khó hiểu hỏi tôi: “Sao cô biết tên tôi?”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi mỉm cười:
“Lúc nãy, suýt chết đuối, tôi thấy một chị gái. Chị ấy nói với tôi.”
Giang Dự đột nhiên quay lại, giữ chặt vai tôi, kích động đến mức giọng nói run rẩy:
“Cô ấy… cô ấy còn nói gì nữa không?”
“Chị ấy nói, chị ấy không muốn kiếp sau gặp lại anh. Chị ấy bảo anh hãy sống tốt.”
Anh ta buông tay, bật cười chua chát hai tiếng:
“Cô ấy vẫn không chịu tha thứ cho tôi.”
Tôi không giải thích gì thêm, chỉ nói lời cảm ơn rồi rời đi.
21
Lần gặp lại Giang Dự, là ở cánh đồng oải hương tại Provence.
Giữa một biển hoa tím bạt ngàn, chúng tôi đứng đối diện nhau.
Anh ta luôn có trí nhớ rất tốt, nhưng việc anh ta nhớ rõ khuôn mặt tôi – người chỉ mới gặp một lần – vẫn khiến tôi bất ngờ.
Anh ta vẫn rất gầy, khuôn mặt góc cạnh lộ rõ, không còn vẻ phong độ như ngày xưa.
Anh ta khẽ gật đầu chào tôi: “Trùng hợp thật.”
Tôi cũng mỉm cười, lịch sự đáp lại: “Vâng, trùng hợp thật.”
Gió thổi qua, cả cánh đồng hoa oải hương khẽ lay động.
Chúng tôi lướt qua nhau, không một lời níu giữ.
Phiên ngoại
1
Khi nghe Thuý Thuý gọi tên tôi, tôi đã hoảng hốt. Không ngờ giây tiếp theo, tôi lại phải tận mắt chứng kiến cô ấy chết ngay trước mặt mình.
Cột bê tông to như vậy đổ xuống, chắc chắn cô ấy đã rất đau. Thuý Thuý vốn sợ đau lắm, chỉ cần bị xước nhẹ một chút đã nhõng nhẽo làm nũng với tôi rồi.
Tôi cố gắng hết sức để kéo cô ấy ra khỏi đống đổ nát. Nhỡ đâu, chỉ nhỡ đâu cột bê tông rơi lệch đi một chút thì sao? Nhỡ đâu cô ấy còn sống…
Nhưng hiện thực đã giáng một đòn nặng nề vào tôi.
Không có nhỡ đâu.
Không còn cha mẹ, tôi vẫn còn Thuý Thuý. Nhưng giờ đây, đến cả cô ấy cũng rời bỏ tôi.
Thuý Thuý đã chết. Và chết trong một trạng thái không hề dễ nhìn. Cô ấy vốn luôn sạch sẽ, xinh đẹp. Nếu biết mình ra đi trong bộ dạng như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ không vui.
Tôi từng nghĩ mình chỉ dành cho Thuý Thuý sự biết ơn và tình cảm anh em. Nhưng sau khi cô ấy chết, tôi nhận ra, mọi thứ không đơn giản như vậy.
Đã bao lâu rồi tôi không khóc, tôi cũng không nhớ nữa. Nhưng khi nhìn thi thể của cô ấy, tôi không thể kiềm chế nổi.
Đau lắm, thật sự rất đau…
Nhưng đau thì sao chứ? Cô ấy mãi mãi không trở lại được nữa.
Tôi ép bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh để lo liệu tang lễ, chôn cất cô ấy. Bình tĩnh khóa tất cả những kỷ vật của cô ấy vào một chiếc tủ.