10
Cố Hoài sững sờ quay đầu lại, thấy tôi đứng ở cửa, khuôn mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
“Minh Duyệt, em về sao không báo cho anh một tiếng.”
Ánh mắt anh ta liếc đến bản thỏa thuận ly hôn trong tay tôi, anh ta cau mày: “Em vẫn còn đang ghen à? Anh chỉ xem Thanh Thanh như em gái thôi, em đừng gây chuyện nữa.”
Tôi lắc đầu, không muốn giữ thể diện cho anh ta nữa.
“Cố Hoài, người bình thường sẽ không nói dối rằng mình tăng ca để đi chăm sóc em gái.”
“Cũng sẽ không đá lưỡi với em gái của mình trong xe.”
Tôi chỉ vào điện thoại: “Camera hành trình ghi lại rất rõ ràng, nếu anh không nhớ, tôi có thể chiếu lại cho anh xem.”
Khuôn mặt của Cố Hoài ngay lập tức tái mét, anh ta hoảng loạn đứng dậy.
“Minh Duyệt, hôm đó tổ chức tiệc mừng tốt nghiệp cho Thanh Thanh, anh uống say quá, anh… anh không nhớ gì cả…”
Tôi cười khẩy một tiếng.
Làm sao có thể không nhớ gì, rõ ràng là khi về nhà còn cãi nhau với tôi một trận.
Tôi nhìn vào đĩa tôm trên bàn, tôi và Cố Hoài quen biết nhau mười năm, anh ta chưa từng nấu cho tôi một bữa cơm.
Dạ dày của Cố Hoài không tốt, mỗi ngày tôi đều nấu canh và chuẩn bị cơm nước chu đáo cho anh ta.
Thỉnh thoảng tôi làm tôm, anh ta ngồi đó lạnh lùng: “Vợ ơi, anh không thích bóc tôm, bẩn tay lắm.”
Thường thì lúc đó, tôi sẽ cười và bóc một bát đầy tôm, đặt trước mặt anh ta.
Hóa ra không phải là không thích làm, mà là không muốn làm cho tôi.
Hoặc có thể nói là, không yêu tôi.
Ký ức đau đớn dội vào tim, tôi lắc đầu, không muốn nghĩ đến nữa.
“Cố Hoài, ký đi, nếu không tôi sẽ gửi cái này cho tất cả mọi người trong công ty.”
Tôi nhét bút vào tay anh ta.
Cố Hoài đỏ hoe mắt, cắn răng ký tên của mình.
“Hứa Minh Duyệt, chúng ta đã có bảy năm tình cảm, em thật sự rất nhẫn tâm.”
Tôi cất kỹ bản thỏa thuận ly hôn, không muốn nói thêm lời nào với anh ta nữa.
Lâm Thanh nằm trên giường, cười ngây thơ nhìn tôi, nói: “Chị Minh Duyệt, Cố tổng tốt như vậy, chị thật sự không muốn suy nghĩ lại sao?”
Tôi không quay đầu lại, giọng lạnh lùng:
“Lâm Thanh, nếu cô dám thách thức tôi lần nữa, tôi sẽ gửi video đó cho tất cả họ hàng và bạn bè của cô.”
“Nhưng có lẽ cô cũng chẳng biết xấu hổ, làm kẻ thứ ba vì tình yêu chắc cũng cảm thấy tự hào lắm nhỉ?”
11
Tôi đã cùng Quý Nghiễn vui chơi ở Hải Thành vài ngày.
Quý Nghiễn bây giờ đã trở nên chín chắn, suy nghĩ cẩn trọng và có khả năng quan sát rất tốt.
Khi chúng tôi đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, cậu ấy bất ngờ hét lớn: “Chị Minh Duyệt, em muốn khởi nghiệp, chị có muốn cùng hợp tác với em không?”
Tôi do dự một lúc.
Cố Hoài là bài học đắt giá của tôi, tôi thực sự không muốn lại đi vào vết xe đổ đó nữa.
Quý Nghiễn dường như hiểu được những gì tôi đang nghĩ.
Sau khi chúng tôi xuống, cậu ấy nũng nịu nói: “Chị Minh Duyệt, nghe nói dạo này chị đang tham gia đấu thầu. Trùng hợp là em cũng rất quan tâm đến dự án đó.”
“Chỉ có điều phía đối tác là người quen cũ của chú Hứa, mà em thì lại không quen họ.”
“Chỉ cần chị Minh Duyệt có thể đàm phán được hợp đồng này, em sẵn sàng mời chị vào công ty với giá cổ phần thấp nhất, năm mươi phần trăm.”
Đây là một thương vụ có lợi, Quý Nghiễn đã mang đến sự chân thành lớn nhất để mời tôi.
Tôi cũng không từ chối nữa, dù gì sau khi ly hôn, tôi đã ra đi tay trắng, không lấy gì cả.
Bây giờ thực sự cần một cơ hội.
Quý Nghiễn đã làm việc nhiều năm trong ngành tài chính ở nước ngoài, quản lý công ty rất quy củ, cậu ấy chỉ cần một số mối quan hệ của tôi.
Mấy chú bác biết tôi là con gái nhà họ Hứa nên đều rất chiếu cố tôi.
Tôi liên tục lên kế hoạch, viết phương án, lập ngân sách.
Tôi và Quý Nghiễn phân công công việc rất rõ ràng, bận rộn suốt một tháng trời, cuối cùng cũng thông qua được tất cả các khâu.
Ngày đấu thầu, Cố Hoài dẫn theo Lâm Thanh xuất hiện tại hội trường.
Cố Hoài mặc một bộ vest đen cao cấp, dáng người cao ráo, thu hút vô cùng.
Vừa nhìn thấy tôi, Lâm Thanh đã tỏ vẻ khinh thường: “Chị Minh Duyệt, chị đến đây làm gì vậy?”
“Chẳng lẽ đến để xin Cố tổng làm hòa sao? Hôm nay dự án của chúng tôi rất quan trọng, tốt nhất chị đừng có đến làm mất mặt.”
Cố Hoài cũng không vui lắm, nhẹ giọng nói với tôi: “Minh Duyệt, em thật là phiền phức, đây không phải là nơi em nên đến.”
Tôi chưa kịp nói gì, Quý Nghiễn từ phía sau chạy tới, khoác lấy cánh tay tôi, thân mật tự nhiên: “Chị Minh Duyệt, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”