Đó là tình yêu sao? Thật buồn cười.
Tôi bắt đầu nhận ra toàn bộ cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này đang dần đi sai hướng.
Theo như ban đầu, sau khi Lục Dịch kết hôn với Lan Lan, thế giới này lẽ ra sẽ ngưng đọng thời gian.
Nhưng giờ đây, nam phụ và nam chính, vốn lẽ ra là bạn tốt của nhau, lại biến thành kẻ thù. Nữ chính, người đáng ra trở thành phu nhân tổng tài hạnh phúc, giờ lại ngã vào vòng tay của nam phụ. Còn nam chính, lại biến thành một kẻ bị truy nã.
Dòng thời gian trong thế giới này đã hoàn toàn rối loạn.
Hệ thống rốt cuộc đang ở đâu?
Suy nghĩ của tôi trôi đi xa, bỗng tôi thấy Lục Dịch co quắp trên mặt đất, bên khóe miệng còn vương chút vụn bánh mì.
Anh ta giờ đây tả tơi đến thảm hại, má hóp lại, trông như một bộ xương biết đi.
Anh ta ôm chặt bụng, đau đớn không thể tả, hơi thở dần trở nên yếu ớt.
Tôi lập tức cúi xuống xem tình hình của anh.
Ngay giây tiếp theo, Lục Dịch vốn đang nhắm mắt bỗng mở to mắt, rồi nhanh chóng đưa tay chộp lấy tôi.
Nhưng tôi giờ là linh hồn, làm sao anh ta có thể chạm được chứ?
Sau thoáng ngạc nhiên, tôi lấy lại bình tĩnh.
Lục Dịch bỗng cười nhạt.
“Yên Yên, em đã trở về, anh biết mà, em không nỡ nhìn anh chết.”
Tôi rất muốn cười nhạo anh ta, nhưng không thể cười nổi, cuối cùng chỉ có thể bình thản nói:
“Anh sắp chết rồi, Lục Dịch.”
Chỉ có người sắp chết mới có thể thấy sự tồn tại của tôi, Lục Dịch yếu ớt nhìn tôi.
“Chết rồi, anh có thể mãi mãi nhìn thấy em phải không?”
Tôi lắc đầu.
“Không thể, Lục Dịch, sau khi anh chết, thế giới này sẽ tiếp tục vận hành lại từ đầu, nhưng sẽ không còn Lâm Yên.”
Tôi không mong anh ta có thể hiểu được ý tôi.
Đây vốn là thế giới tiểu thuyết, không có sự can thiệp của tôi, khi nhân vật chính chết đi, thế giới sẽ tái khởi động, mọi thứ lại bắt đầu từ đầu.
Lục Dịch sẽ không có bất kỳ ký ức nào.
Anh ta sẽ lại đuổi theo Lan Lan, lại tranh giành nữ chính với Giang Dương.
Chỉ là không còn Lâm Yên, người đã từng vì anh mà hy sinh tất cả.
Nhưng Lục Dịch dường như đã hiểu.
“Anh phải làm thế nào để chuộc tội với em?”
“Tôi không cần anh chuộc tội, Lục Dịch, anh vốn không đáng để tôi bận tâm.”
Cánh tay giơ lên của anh buông xuống.
Anh ta ôm lấy mặt, bật khóc, tiếng khóc khe khẽ.
“Anh thực sự sai rồi. Người anh yêu là em, luôn luôn là em, nhưng anh không thể kiểm soát bản thân. Anh muốn chuộc tội, cho anh một cơ hội được không?”
Tôi thở dài, đứng dậy, không buồn quan tâm đến anh nữa. Bởi sau lưng tôi, âm thanh của hệ thống vang lên.
【Hệ thống đã sửa xong lỗi bug, nhiệm vụ chinh phục hoàn thành. Mời ký chủ quay lại hệ thống chủ tuyến để nhận thưởng.】
Tôi quay đầu lại, trong căn phòng tối tăm, một màn hình ánh sáng xuất hiện, và trong màn hình đó xuất hiện một bóng người.
Anh ấy đứng ngay sau lưng tôi, không biết đã nhìn bao lâu.
【Em đã thành công chinh phục, chúc mừng em.】
Gương mặt quen thuộc ấy khiến tôi kinh ngạc không thốt nên lời.
14
Xung quanh là màn hình điện tử màu xanh đen.
Tôi ngẩn người đứng tại chỗ, nhìn hai Lục Dịch trước mặt, mãi không thể hoàn hồn.
“Chuyện gì đang xảy ra đây?”
“Lục Dịch” trước mặt tôi trông rất ổn, khuôn mặt điển trai không hề có vẻ tiều tụy, nhưng ánh mắt lại toát lên sự từng trải.
Anh ấy mặc bộ đồng phục của hệ thống, nhìn tôi và nhếch nhẹ môi.
“Lâm Yên, tôi chính là hệ thống của em.”
Lục Dịch lại chính là hệ thống của tôi sao?
Tôi lặng người một lúc lâu, hàng loạt ký ức đột ngột ùa về trong tâm trí.
Ngay lập tức, tôi hiểu ra tất cả.
Tôi không phải là một “người chinh phục” nào cả.
Tôi là Lâm Yên, Lâm Yên chính là tôi.
Tôi chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, một nữ phụ yêu không được, cuối cùng chết thảm.
Vì không cam tâm với kết cục của mình, tôi được hệ thống tìm đến, cho một thân phận là “người chinh phục”.
Chỉ cần chinh phục thành công 99 thế giới tiểu thuyết phụ, tôi sẽ được trở lại cuốn tiểu thuyết của mình và có cơ hội thay đổi số phận.
Nhưng điều kiện là, toàn bộ ký ức của tôi sẽ bị xóa sạch cho đến khi tôi hoàn thành nhiệm vụ.
Và nhiệm vụ chinh phục lần này, vốn dĩ chính là cuộc đời của tôi.
Tôi đã lặp đi lặp lại cốt truyện này, hết lần này đến lần khác chết trong thê lương.
Nhưng tại sao Lục Dịch lại trở thành hệ thống?
Tôi muốn nói chuyện với anh ấy, nhưng nhận ra hình bóng anh đang dần nhạt nhòa.
Anh ấy bước đến bên cạnh “Lục Dịch” đang cuộn mình dưới đất, quay đầu lại nhìn tôi với vẻ mặt trắng bệch.
“Đi nhận phần thưởng của em đi, Yên Yên. Tạm biệt.”
Tôi đứng ngây tại chỗ, không gian xung quanh bắt đầu dần thu hẹp, hai Lục Dịch trước mặt từ từ trùng khớp vào nhau.
Tôi dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng không thể ngăn cản tất cả, chỉ có thể nhìn anh trong im lặng.
“Tạm biệt, và đừng bao giờ gặp lại nữa, Lục Dịch.”
15
(Góc nhìn của Lục Dịch)
Tôi phát hiện ra mình là nam chính của một cuốn tiểu thuyết.
Nhận thức được điều này là sau khi một người phụ nữ bên cạnh tôi qua đời.
Cô ấy tên là Lâm Yên. Lần đầu tôi gặp cô ấy, tôi toàn thân đầy vết thương, ngồi tựa vào thùng rác, hút thuốc.
Khói thuốc rẻ tiền lan trong không khí, giúp tôi tạm quên đi cơn đau trên người.
Khi ấy, cô ấy lao vào một cửa hàng nhỏ, tranh giành điếu thuốc cuối cùng với một tay giang hồ.
Trông cô ấy chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc buộc cao, khuôn mặt mang nụ cười ngạo mạn. Rõ ràng là con gái, nhưng còn lấn át cả tay giang hồ, chẳng nói chẳng rằng liền xông vào đánh nhau.
Người thì gầy yếu vậy mà như thể có sức mạnh vô hạn.
Đám côn đồ không chiếm được lợi thế từ cô ấy, nhưng cô ấy cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Trước khi cảnh sát đến, cô ấy vội vàng chạy ra.
Tôi chặn cô ấy lại, nhìn vết máu trên đầu cô ấy, đưa cho cô ấy một điếu thuốc.
Cô ấy nhướn mày nhìn tôi, ánh mắt đầy soi mói, như một con sói nhỏ dữ tợn.
“Cho tôi à? Tôi không hút thuốc, đây là mua cho ba tôi.”
“Ồ.”
Tôi rút lại điếu thuốc, nhưng cô ấy lại giật lấy rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Ông bố ruột của tôi là một con nghiện thuốc, ngày nào cũng bắt tôi ra mua. Mà ông ta chỉ hút đúng cái nhãn hiệu đó, hễ không mua được là ông ta lại đánh tôi một trận ra trò.”
Không đợi tôi đáp, cô ấy lại tiếp tục nói:
“Tôi có thể đánh một chọi ba, đều nhờ sự ‘dạy dỗ’ của ông ta cả. Phải chi mấy thằng nhãi đó không chạy nhanh, tôi ít nhất cũng khiến bọn nó què một chân.”
Vừa nói cô ấy vừa châm thuốc, mùi thuốc rẻ tiền làm cô ấy ho sặc sụa.
Cô ấy chảy nước mắt, tay run lẩy bẩy.
Cô ấy đang nói dối.
Tôi lười vạch trần cô ấy.
Lần thứ hai gặp cô ấy, cô ấy vẫn đang chạy trốn.
Lần này, trông cô ấy còn thê thảm hơn cả lần trước, run rẩy nắm lấy tay áo tôi, hỏi liệu tôi có thể cho cô ấy ở nhờ một đêm không.
Nhìn thấy cơ thể cô ấy đầy vết thương, tôi không kìm được mà hỏi:
“Lại không mua được thuốc, bị ông bố ruột đánh sao?”
Cô ấy gật đầu rồi lại lắc đầu, cười nhếch mép.
Không hiểu sao, có lẽ vì cảm giác đồng cảnh ngộ, hai kẻ bị thế giới bỏ rơi lại tìm đến nhau để sưởi ấm.
Hôm sau cô ấy rời đi.
Tôi không hỏi cô ấy đi đâu, cũng không xin số điện thoại của cô ấy.
Chỉ mua một thùng xăng, ngồi bên ngoài căn nhà cũ kỹ sắp bị phá dỡ, hút một điếu thuốc.
Lần thứ ba gặp lại cô ấy, tôi đang đánh nhau với một đám giang hồ. Ông chủ thuê tôi đi phá rối chỗ làm ăn của người ta.
Anh em xung quanh đều bỏ chạy, còn tôi bị đánh không chống trả nổi.
Chết thì chết, mạng tôi vốn đã rẻ mạt từ lâu rồi.
Thế mà Lâm Yên lại xuất hiện.
Cô ấy như một nữ thần chiến đấu, bảo vệ tôi sau lưng, cầm thanh sắt đập vào đầu những kẻ đang đánh tôi.
Liều mạng không sợ chết.
Đám giang hồ bị lối đánh liều lĩnh của cô ấy làm cho sợ hãi mà bỏ chạy, vừa chửi vừa đi.
Tôi ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô ấy, nhìn cô ấy toàn thân đầy máu.
Cô ấy lại cười, đưa tay chạm vào mặt tôi.
“Chậc, khuôn mặt này tôi thích thật, sạch sẽ quá. Sau này đánh nhau đừng để mặt bị thương nhé, tôi sẽ phát điên mất.”