“Anh dám đánh tôi, anh thật sự dám đánh tôi, chưa ai dám đánh tôi cả! Lục Dịch, tôi muốn ly hôn với anh! Tôi sẽ trốn đến một nơi anh không bao giờ tìm thấy!”

Nữ chính quả không hổ là nữ chính, đến lúc này vẫn theo đúng quy luật tiểu thuyết.

Màn đuổi theo và chạy trốn.

Tôi “chậc chậc” hai tiếng, tiếp tục nhâm nhi quả táo tàu.

Nhưng Lục Dịch lại đứng dậy, với chiều cao của mình, anh ta khiến Lan Lan trông càng nhỏ bé, yếu đuối.

Lục Dịch nhếch môi cười, một nụ cười khó coi.

“Cô có tư cách gọi người khác là đê tiện sao? Những việc Lâm Yên làm cho tôi, đều là tôi bảo cô ấy làm. Nói về bẩn thỉu, tôi có sạch hơn cô ấy không?”

Lan Lan trừng mắt nhìn anh ta, không thể tin nổi, sau đó nước mắt tuôn rơi, cô ta bỏ chạy ra ngoài.

Đúng, còn chạy chân trần.

Tôi nghĩ rằng kịch bản sẽ là Lục Dịch đuổi theo, bế cô ta kiểu công chúa về.

Nhưng Lục Dịch lại ngồi trở lại sofa, tiếp tục hút thuốc, từng điếu từng điếu, đến khi gạt tàn đã đầy.

Bà giúp việc không nhìn nổi nữa, bèn hỏi:

“Ông chủ, bà chủ chạy chân trần ra ngoài lâu rồi, còn vấp ngã trầy cả da. Ngoài trời đang mưa, ông có muốn tìm bà ấy về không?”

Lục Dịch cười nhạt.

Anh ta ngẩng đầu lên, cười đến rơi nước mắt.

“Cô ấy sẽ chết sao?”

Bà giúp việc: “Ờ… chắc là không, nhưng chắc chắn sẽ bị cảm.”

“Nếu không chết, thì nói làm gì? Cảm cúm thôi mà.”

Bà giúp việc không biết trả lời ra sao, chỉ máy móc gật đầu, rồi lặp lại câu vừa nói.

Lục Dịch cười nhẹ, nằm ngả ra sofa, mắt nhìn xa xăm.

Tôi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của anh ta, rất lâu mới bật cười lạnh.

À.

Anh ta thích tôi rồi.

Nhiệm vụ chinh phục thành công.

Sau khi tôi đã chết một tháng.

Đây là câu chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe.

11

Tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cỏ.

Dáng vẻ này của Lục Dịch không khiến tôi chút nào cảm động.

Chỉ thấy buồn cười.

Khi tôi còn sống, anh ta khinh thường tôi, cả trái tim dồn hết cho Lan Lan.

Sau khi tôi chết, anh ta lại bắt đầu diễn vẻ si tình.

Sao, anh ta có sở thích yêu người chết à?

Lục Dịch hút thuốc cả đêm, nếu tôi không phải hồn ma thì chắc đã ngạt thở vì khói thuốc rồi.

Anh ta sao không mắc ung thư phổi mà chết đi? Hào quang của nam chính mạnh đến vậy sao?

Khi trời vừa hửng sáng, Lục Dịch lảo đảo đứng dậy, tự cười giễu mình:

“Không phải nói là đêm thứ bảy hồn ma sẽ về sao? Lâm Yên, em hận anh như thế, sao không quay lại báo thù?”

Tôi thực sự muốn báo thù, nếu có hệ thống giúp đỡ, tôi sẽ xử lý anh trong chớp mắt.

Tiếc là hệ thống cũng không biết đã biến mất nơi nào.

12

Ngày thứ 15 mất liên lạc với hệ thống, Lục Dịch cuối cùng cũng đến công ty. Anh ta trông mệt mỏi, cả người như già đi mười tuổi.

Nếu không phải vì công ty đang trên bờ vực phá sản, chắc anh ta cũng không rời khỏi biệt thự.

Lan Lan, người vừa cãi nhau căng thẳng với anh ta một tuần trước, giờ đây đang đứng trong phòng họp trông rất sáng sủa.

Bên cạnh cô ta là một người đàn ông trẻ trung, đẹp trai.

Lan Lan cầm một tập hồ sơ, nhìn vào Lục Dịch với vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng nói:

“Lục Dịch, tôi đã nắm trong tay tất cả những giao dịch bất hợp pháp của anh. Người của anh trong công ty giờ đều là tai mắt của tôi. Chỉ cần tôi nộp đơn tố cáo, tập đoàn của anh sẽ lập tức bị điều tra.”

Nụ cười đắc ý hiện lên trên mặt Lan Lan.

Người đàn ông trẻ bên cạnh cũng nhìn cô ta đầy yêu thương.

Tôi nhận ra rồi, đây là nam phụ, người luôn âm thầm yêu Lan Lan và giúp đỡ cô ta.

Anh ta cũng là đối thủ của Lục Dịch, và tôi đã từng vài lần bị anh ta chơi xấu.

Không ngờ sau khi Lan Lan cãi nhau với Lục Dịch, liền đi tìm nam phụ này và lấy được những tài liệu này.

Lục Dịch không ngẩng đầu lên: “Rồi sao? Cô muốn gì?”

Giọng điệu dửng dưng khiến Lan Lan lập tức nổi đóa.

“Tôi muốn anh xin lỗi tôi, nhận sai, nói rằng anh đã sai. Chỉ cần anh xuống nước, tôi có thể hủy tài liệu này.”

Lục Dịch ngẩng lên, cười nhạt nhìn cô ta:

“Vậy thôi à? Cô cứ việc nộp đi, nếu không còn gì khác, tôi đi đây.”

Lan Lan lập tức trừng mắt, giận dữ hét lên:

“Lục Dịch, nghe rõ đấy, chỉ cần tôi nộp tài liệu này, anh không chỉ phá sản, mà còn phải ngồi tù. Tôi sẽ ly hôn ngay lập tức và đính hôn với Giang Dương!”

Giang Dương là tên của nam phụ, nghe tên đã thấy đúng là nam phụ.

Lục Dịch vẫn không phản ứng.

“Cứ làm những gì cô muốn.”

Lan Lan tức đến suýt ngất, còn Giang Dương bên cạnh thì nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Lục Dịch.

Giang Dương đột nhiên cười nhạo:

“Tôi tưởng Lục Dịch giỏi giang lắm chứ, hóa ra chỉ dựa vào một người phụ nữ để gây dựng sự nghiệp. Giờ sao rồi? Cô ‘nữ vệ sĩ’ của anh không còn bên cạnh nữa à? À đúng rồi, chết rồi nhỉ?”

Lục Dịch đột nhiên sững lại.

Giang Dương vẫn không chịu buông tha, tiếp tục nói:

“Lan Lan nói rằng từ sau khi Lâm Yên chết, anh mới trở thành thế này? Buồn cười thật đấy, anh đang diễn vẻ si tình à? Anh yêu Lâm Yên sao? Đây là trò cười hay nhất mà tôi từng nghe.”

“Hai tháng trước nhỉ? Anh còn nhớ không? Lâm Yên từng gọi điện cho anh, nói rằng cô ta muốn ăn bánh ngọt.”

“Phải, miệng cô ta đúng là cứng, đàn em của tôi đã ‘chăm sóc’ cô ta suốt nửa tháng, cô ta nhất quyết không nói xấu anh một câu. Đám đàn em của tôi đều là những kẻ sống liều mạng, nghe nói họ nhốt cô ta trong ngục nước suốt nửa tháng. Anh có biết nước đó là gì không?”

“Nước thải công nghiệp, hôi thối đến nôn mửa. Họ còn dùng roi quất nát da cô ta, bắt cô ta ngâm trong nước, nghe nói da thịt đều bị thối rữa. Tôi thật khâm phục cô ta, chỉ còn chút hơi tàn, nguyện vọng cuối cùng chỉ là gọi cho anh, nói muốn ăn bánh ngọt.”

“Không ngờ một người phụ nữ cứng cỏi như cô ta lại có một mặt yếu đuối như thế.”

“Chỉ tiếc là, hình như lúc đó anh còn chưa nghe hết cuộc gọi đã cúp máy rồi.”

Tay Lục Dịch run rẩy, ngay giây tiếp theo, anh ta lao đến, đấm thẳng vào mặt Giang Dương.

Từng cú đấm mạnh mẽ, từng cú đánh đều vang lên, không chút nương tay.

Lục Dịch như phát điên, gào thét như một con thú hoang.

“Im miệng! Mày nói thêm một từ nữa, tao giết mày ngay lập tức!”

Giang Dương phun ra một ngụm máu, cười nhạo.

“Giết tao? Mày có bản lĩnh đó không? Mày chỉ là thằng đàn ông dựa vào phụ nữ, không có Lâm Yên, mày chẳng là cái thá gì cả.”

Giang Dương nói không sai.

Ngay giây tiếp theo, xung quanh Lục Dịch đã có rất nhiều đàn em bao vây.

Cơ thể Lục Dịch đã suy yếu suốt nửa tháng qua, rất nhanh bị đánh ngã xuống đất, nắm đấm liên tục giáng xuống như mưa.

Cả người anh ta đầy máu, thê thảm hơn bất kỳ lần nào tôi từng thấy.

Nhưng anh ta không rên một tiếng.

Chỉ có Lan Lan đứng bên cạnh, có chút không nỡ, kéo kéo tay áo Giang Dương:

“Anh Dương, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy, em chỉ cần xả giận là được rồi.”

Giang Dương nhìn Lan Lan bên cạnh, nhẹ nhàng đặt chân lên mặt Lục Dịch, dùng giày nghiền qua nghiền lại.

“Nể mặt Lan Lan, hôm nay tao tha cho mày một mạng, sau này đừng để tao thấy mày quấy rầy cô ấy nữa.”

Hai người dẫn một nhóm rời đi một cách hùng hổ, Lục Dịch nằm như một con chó trên sàn, thở dốc.

Mắt anh ta đỏ ngầu, nước mắt trào ra, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Tôi lơ lửng bên cạnh anh ta.

Nhìn cảnh Lục Dịch thê thảm như bây giờ, tôi chẳng thấy hả hê, chỉ cảm thấy đáng thương.

Thì ra nghe người khác kể lại những gì mình từng trải qua lại có cảm giác này.

Đây là quả báo sao? Để tôi ở lại dưới hình thức một hồn ma, nhìn cảnh Lục Dịch thảm hại.

Nhưng tôi đã không còn yêu anh ta nữa.

Dù anh ta gặp quả báo thế nào cũng không còn ảnh hưởng đến tôi.

Chỉ là một nhân vật nhiệm vụ thôi mà.

Tại sao trái tim vẫn thấy đau?

13

Giang Dương không dừng lại ở việc trả thù Lục Dịch.

Toàn bộ tập đoàn của Lục Dịch bị tố cáo, bị phong tỏa, tài sản bị đóng băng.

Anh ta còn bị coi là nghi phạm giết người.

Lục Dịch bỏ trốn.

Trước khi trốn, anh ta bắt cóc Giang Dương và Lan Lan.

Anh ta nhốt hai người họ vào bể nước trong một nhà máy bỏ hoang, từng chút từng chút lặp lại những gì Giang Dương đã tra tấn tôi, cho đến khi cả hai hoàn toàn chết đi.

Anh ta trốn trong một tầng hầm ẩm ướt, nhai từng miếng bánh mì, tay vẫn nắm chặt điện thoại, không ngừng gọi vào một số.

Tôi nhìn, đó là số của tôi, giờ đã bị hủy và trở thành số không còn liên lạc.

Anh ta liên tục gọi, rồi lẩm bẩm từng lần:

“Đừng đùa nữa, về đi được không? Anh… anh sẽ cho em tất cả. Người cho em, tình yêu cho em, chỉ cần em quay về.”

Tôi thở dài, không biết mình đang cảm thấy gì.

Tôi không cho rằng Lục Dịch yêu tôi.

Anh ta từng thản nhiên hưởng thụ tất cả những gì tôi làm cho anh ta.

Anh ta lợi dụng tôi, tính toán tôi.

Giờ không còn tôi, anh ta mất tất cả, nên mới bắt đầu hoài niệm về tôi.

Scroll Up