Giờ đây, người đầu tiên trong mối tình này cố gắng hiểu ta, muốn xoa dịu nỗi buồn của ta, lại chính là tình địch tốt bụng của ta.

13

Ta thừa nhận rằng, trong mười năm ở dị giới này, ta đã quá cô đơn.

Vì thế mà ta mới có ý định muốn tâm sự với Tô Vân Vinh.

Ta kể cho nàng nghe rằng, ta chỉ là một học sinh trung học chẳng biết gì.

Chỉ vì đau lòng cho một nhân vật mà rơi vào dị thế này.

Đệ tử pháo hôi của Cửu Lam môn, trùng tên trùng họ với ta, đột nhiên biến mất, mọi người đều tưởng ta là nàng.

Nhưng ta chẳng biết gì cả, chỉ có thể ôm lấy một bí mật to lớn, lo lắng sợ hãi trước những ánh mắt nghi ngờ của người khác.

Nhưng cuối cùng, ta cũng cảm thấy hạnh phúc, vì ngay sau đó ta đã gặp được thiếu niên mà mình ngày đêm mong nhớ.

Thiếu niên đó nghĩ rằng mình đã bị cả thế giới vứt bỏ.

Y không biết rằng, trước khi chúng ta gặp nhau, đã có một cô gái lặng lẽ thích y từ rất lâu, rất lâu rồi.

Ta còn kể cho Tô Vân Vinh nghe rằng, nàng không cần lo lắng cho Hàn Ngọc.

Mặc dù khi ta mới đến đây, vì sợ bị khám xét phát hiện và bị coi là yêu quái, ta đã lén xé cuốn tiểu thuyết ra.

Nhưng ta nhớ rất rõ, Hàn Ngọc sẽ trở về trong những ngày sắp tới.

Ta không có ý định xuất hiện trong câu chuyện này, tất cả chỉ là tình cờ.

Tô Vân Vinh im lặng lắng nghe suốt một lúc lâu, cuối cùng nàng nhẹ nhàng ôm ta vào lòng khi ta đã khóc đến mức mắt sưng húp không thể mở ra.

“Ngươi là một cô nương tốt, Minh Linh.”

Nàng nhẹ nhàng vuốt lưng ta, giọng nói ấm áp.

Ta gối đầu lên vai nàng, ngắm trăng suốt cả đêm.

Đến ngày thứ tám, một con chim toàn thân xanh biếc bay qua biển mênh mông, sà xuống đậu lên vai ta.

Vừa mới nhìn vào đôi mắt nhỏ như hạt đậu của nó, nó đã mở miệng, nói bằng giọng của Sơ Ly:

“Sở Dịch phát hiện các ngươi đều biến mất, đã nổi cơn điên suốt một thời gian dài ở Ma Vực, giờ y đang đuổi theo đến Cực Đông chi địa rồi.”

“Để hắn đến đi, ta đang chờ hắn.” Ta thở dài, ngón tay khẽ vẫy, con chim xanh biếc trước mặt tan biến trong gió.

Tô Vân Vinh bên cạnh có vẻ lo lắng:

“Ngươi… đang chờ Sở Dịch sao?”

Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu:

“Ta đang chờ chiếc chìa khóa để về nhà.”

Nghe câu này, Tô Vân Vinh trông có vẻ an tâm hơn, nàng nhìn ta, đôi mắt đen láy trong suốt như đá obsidian:

“Minh Linh, Sở Dịch không phải là người đáng để yêu, ta mong rằng ngươi sẽ thành công trở về nhà.”

“Không phải là người đáng để yêu” câu này Sơ Ly cũng từng nói với ta.

Ta im lặng mỉm cười, nhận lấy lời chúc phúc của Tô Vân Vinh.

Gió lớn bắt đầu thổi mạnh trên biển, những hố đen lơ lửng trên không trung ở Cực Đông chi địa trở nên bồn chồn không yên.

Thanh kiếm đặt bên cạnh Tô Vân Vinh phát ra tiếng kêu leng keng, ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi kiếm ẩn trong vỏ bùng nổ rực rỡ.

Tô Vân Vinh lập tức nắm lấy chuôi kiếm đứng dậy.

Gió làm rối tung mái tóc đen dài của cả hai chúng ta, chúng ta cùng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đen kịt, nhìn vào vực sâu vô tận.

Ba ngàn thế giới, tựa như cát sông Hằng.

Có người đang cố gắng phá vỡ muôn vàn nhân quả, quay về bên người mình yêu thương.

Cũng cùng lúc ấy, phía tây bầu trời đen dày đặc mây mù, trong gió thoảng qua một luồng khí tức quen thuộc, đó là một loại sức mạnh khiến ta cảm thấy thân thuộc nhưng cũng đau lòng.

Vì nó từng bảo vệ ta vô số lần.

Vì ta từng suýt chút nữa có được trái tim của chủ nhân sức mạnh đó.

Nhưng cuối cùng, ta không thể có được.

14

Sở Dịch đến trong cơn giận dữ.

Tô Vân Vinh theo phản xạ giơ kiếm chắn trước ta, nhưng Sở Dịch như không hề nhìn thấy nàng.

Đôi mắt y sáng rực, ánh lên vẻ hân hoan như khi thiếu niên mới chớm yêu.

Y dường như đã hiểu ra rất nhiều điều, và vì thế mà y đến gấp gáp như vậy.

Vị Ma tộc trước nay lạnh lùng như đá, giờ đây hai má lại ửng đỏ, y thở dốc, trông có vẻ nội tâm bất ổn, đến mức mồ hôi rịn ra trên trán.

Y đã hiểu ra một số điều, giờ đây đang ngập tràn trong tình yêu, trông nhiệt thành và chân thật.

Y lao thẳng tới trước mặt ta, dấu vết đỏ dọc giữa trán y càng thêm yêu mị.

Y muốn lao đến nắm lấy ta ngay lập tức, nhưng lại bị Tô Vân Vinh chắn ngang.

Chỉ có thể mở to mắt, vô cùng nôn nóng mà hỏi:

“Ngươi từng thích ta, đúng không?

Minh Linh, ta cuối cùng cũng hiểu rồi, ngươi đã yêu ta từ trước!”

“Sở Dịch.”

Ta bình tĩnh ngắt lời y:

“Chẳng phải ngươi luôn biết điều đó sao?”

Sắc mặt Sở Dịch thay đổi hẳn, trong thoáng chốc, y như một đứa trẻ ngơ ngác, bối rối.

Đúng vậy.

Y biết mà, làm sao một người có thể vô điều kiện ở bên một người khác mà không có lý do chứ?

Giống như việc y đã theo đuổi Tô Vân Vinh trước kia, ta cũng luôn dõi theo Sở Dịch.

Và chúng ta đều biết lý do cho hành động của mình, đó là vì tình yêu.

Chính là khi ta vô số lần nhảy lên lưng y, vòng tay qua cổ y, ngọt ngào nói:

“Sở Dịch, ta rất thích ngươi.”

Cũng là lúc ta nhìn y, nước mắt dâng đầy, bướng bỉnh nói:

“Nếu ngươi thật sự chỉ có thể nhìn thấy Tô Vân Vinh, thì ta sẽ từ bỏ ngươi.”

Y biết tất cả, những lời đó, những cảm xúc đó, những lý do đó.

Nhưng y đã chọn cách lảng tránh, khi ta nói thích y, y đỏ mặt quay đi, đáp lại:

“Ngươi thích vì ta là lao động miễn phí chứ gì.”

Hoặc đôi mắt y lạnh lùng, nhìn ta rồi nói:

“Minh Linh, bất kỳ thứ gì trong Ma Vực, ngươi muốn gì cũng có thể nói.

Nhưng không được làm tổn thương Vân Vinh, nàng khác với các ngươi.”

Y biết rằng ta không cần châu báu hay quyền lực, nhưng y vẫn chọn cách giả vờ không biết, lảng tránh.

Sở Dịch rõ ràng cũng nghĩ đến điều đó, sắc mặt y trở nên trắng bệch.

Y nhìn ta, ngón tay khẽ đưa ra thận trọng, giọng nói như mắc kẹt trong cổ họng, chua xót và khó nghe.

Y hỏi ta: “Minh Linh, ta còn bao nhiêu cơ hội?”

“Hết rồi, Sở Dịch.”

Ta nhẹ nhàng lùi lại một bước, phía sau là biển cả vô tận, Sở Dịch không dám tiến thêm.

Vì thế, ta nhìn y, nở một nụ cười có chút ác ý, lần đầu tiên trong đời ta bộc lộ sự cay nghiệt với y.

Ta nói: “Sở Dịch, ngươi thua rồi.”

15

“Sai rồi, ta…” Sở Dịch còn định nói thêm gì đó.

Ngay lúc ấy, vài đạo thiên lôi từ chân trời đánh xuống.

Sở Dịch vừa vươn tay ra, Tô Vân Vinh đã ôm lấy eo ta, tung mình tránh đi.

Tiếng sấm như lăn bánh khổng lồ từ chân trời vọng lại.

Những hố đen trên bầu trời Cực Đông chi địa bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng.

Cả bầu trời đất liền trở nên hỗn loạn.

Thanh kiếm của Tô Vân Vinh đeo sau lưng không ngừng rung động, ta nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm trơn bóng, không dám phân tâm.

Cuối cùng, từ chân trời xuất hiện bóng dáng dài màu xanh nước biển ấy.

Hàn Ngọc với đôi mắt nhắm chặt, từ trên mây rơi xuống.

Tô Vân Vinh lập tức phi thân lên, đón lấy y.

Hai bộ y phục xanh hòa vào nhau, gần như không thể phân biệt ai là ai.

Còn ta, ta kết ấn, thi triển pháp thuật, bay lên không trung.

Xuyên qua những đám mây, ta đến trước mặt họ.

Lần này, ta nhìn rất rõ.

Hàn Ngọc đang hôn mê, dưới tay áo rộng của y lộ ra một nửa tua kiếm bằng tơ, có màu trắng như sương giống với thanh kiếm của Tô Vân Vinh, và giờ đây tua kiếm ấy phát ra một ánh sáng kỳ lạ, trong cơn gió mạnh, nó lay động về phía Tô Vân Vinh.

Ta nghĩ ta đã tìm ra câu trả lời mình cần.

Ngay giây tiếp theo, linh lực của ta cạn kiệt, ta nhắm mắt lại, để mặc mình rơi từ trên mây xuống.

Cho đến khi, rơi vào vòng tay quen thuộc ấy.

Một lực nhẹ nhàng, cẩn thận ôm chặt lấy ta, như thể ta là báu vật vô giá.

“Ngọc Xuyên Vân… ngươi cũng đã ném đi rồi sao?”

Giọng nói đầy chua chát của Sở Dịch vang lên trên đầu ta.

“Ừ, những thứ ngươi tặng ta, ta đều đã vứt bỏ hết.”

Ta mở mắt, đối diện với đôi mắt y đang dần ướt đẫm.

Sở Dịch… khóc sao?

“Vậy ta thì sao… Ta cũng sẽ bị vứt bỏ sao?”

Ta nghe thấy y cố gắng điều chỉnh hơi thở, để câu hỏi không quá run rẩy.

Ta không trả lời, y vẫn chờ, chờ cho đến khi cả hai đã an toàn đáp xuống vách đá, nhưng y vẫn không buông tay.

Ngược lại, y càng ôm ta chặt hơn.

Trong vòng tay ấy, đầu óc ta chỉ nghĩ về gia đình, bạn bè, và cuộc sống trung học mà ta vừa mới bắt đầu.

Tạ Minh Linh của mười bốn tuổi, không biết trời cao đất dày, có thể vì tình yêu ngập tràn trong lồng ngực mà không ngừng bước tới, dù cho đầu rơi máu chảy cũng không dừng lại.

Nhưng Tạ Minh Linh của hai mươi tư tuổi, đã chịu quá nhiều oan ức, đôi mắt đỏ hoe, đang bước ngược lại trên con đường tăm tối, chỉ muốn tìm được lối về nhà.

“Sở Dịch.”

Ta nhẹ nhàng gọi tên y, giọng điệu bình thản như đang nói với một người xa lạ:

“Ta muốn về nhà.”

“Chúng ta thành thân!” Y vội vã đáp lại:

“Chúng ta thành thân, rồi ta sẽ đưa ngươi về nhà, Minh Linh, xin ngươi cho ta một cơ hội nữa, để ta chăm sóc ngươi.”

“Về Ma Vực, ta sẽ tuyên bố ngươi là Ma Hậu của ta, từ nay về sau, ta sẽ là của ngươi!”

Y nói, không chờ ta đáp, lại vội vàng tiếp tục, trong giọng nói đã có tiếng nức nở:

“Ta là một kẻ tồi tệ, ta biết rõ tình cảm của ngươi, nhưng lại sợ nếu yêu ngươi rồi sẽ mất ngươi, nên ta không dám đáp lại ngươi một cách trọn vẹn.

Là lỗi của ta, ta đã nhận lấy tương lai của Ma Vực, nhưng lại không chịu chuẩn bị kỹ càng cho nó.