Phiên tòa diễn ra suôn sẻ.

Luật sư của tôi, lão Trần, trình bày mạch lạc, lý lẽ vững chắc, chứng cứ rõ ràng, đem toàn bộ diễn biến vụ án phơi bày trước mặt thẩm phán:

Từ hành vi trộm cắp của Trương Thúy Lan, đến kế hoạch lừa đảo có tổ chức của cả nhà Chu Hạo bằng cách giả mạo bệnh án, rồi cả hành vi chiếm dụng công quỹ, chuyển tài sản ra nước ngoài của chính Chu Hạo.

Chuỗi chứng cứ kín kẽ, không thể chối cãi.

Luật sư biện hộ phía bị cáo cố gắng chơi bài cảm xúc, không ngừng nhấn mạnh “lòng hiếu thảo” và “sai lầm nhất thời” của Chu Hạo, cố đổ tất cả lên cái gọi là tình thân.

Lão Trần chỉ đứng dậy, lạnh lùng hỏi ngược lại:

“Xin hỏi luật sư bên bị, tình yêu dành cho gia đình có thể đứng trên pháp luật không? Có thể trở thành lý do để chiếm đoạt tài sản người khác, lừa gạt vợ mình không?”

Cả phòng xử rơi vào im lặng.

Chu Hạo ngồi trên ghế bị cáo, khóc không thành tiếng.

Anh ta nhìn tôi, miệng lặp đi lặp lại:

“Vãn Vãn, anh sai rồi… anh thật sự sai rồi…”

Tôi chưa từng liếc nhìn anh ta một cái.

Ánh mắt tôi vẫn điềm tĩnh dừng lại trên tập hồ sơ trước mặt.

Thẩm phán tuyên án ngay tại chỗ:

“Bị cáo Trương Thúy Lan, phạm tội trộm cắp, tuyên phạt ba năm tù giam.”

“Bị cáo Chu Hạo, phạm tội chiếm dụng công quỹ và lừa đảo, cộng hình phạt, tuyên phạt bảy năm tù giam, phạt tiền năm trăm nghìn tệ.”

Khoảnh khắc bản án được đọc lên, hai hàng lệ bỗng rơi khỏi đôi mắt đục ngầu của Trương Thúy Lan.

Còn Chu Hạo thì như bị rút cạn sinh lực, cả người sụp xuống ghế. Nếu không có cảnh sát kịp đỡ, chắc chắn đã ngã sõng soài ra sàn.

Ghế dự thính vang lên tiếng gào thét xé họng của Chu Mẫn.

Cô ta, với tư cách người hưởng lợi bất hợp pháp, cũng bị tuyên bố cưỡng chế tịch thu toàn bộ tài sản đứng tên — bao gồm xe hơi, túi hiệu, nữ trang, tất cả dùng để bồi thường cho công ty và trả nợ các nhà cung cấp.

Chỉ sau một đêm, cái gia đình từng rực rỡ hào nhoáng ấy, đã rơi thẳng xuống đáy bùn.

Phán quyết ly hôn giữa tôi và Chu Hạo cũng nhanh chóng được ban hành.

Vì trong thời gian hôn nhân, anh ta có lỗi nghiêm trọng, còn cố tình chuyển tài sản chung, nên tòa phán tôi được chia phần lớn tài sản, bao gồm cả căn nhà mua sau khi cưới.

Bước ra khỏi tòa, ánh nắng gay gắt khiến tôi nheo mắt.

Tôi nhìn thấy Chu Kiến Quốc — người từng chỉ mặt mắng tôi bất hiếu — chỉ sau một đêm, tóc bạc trắng đầu.

Ông ta ngồi bệt một mình trên bậc thềm trước tòa án, trơ trọi như một bức tượng đá bị gió mưa ăn mòn.

Tôi thẳng lưng bước qua ông ta, không ngoái đầu lại.

Vở hài kịch điên rồ khởi đầu từ một chiếc vòng tay vàng, cuối cùng cũng khép lại — bằng cách công bằng nhất.

11

Sau khi vụ án khép lại, tôi nhận được cuộc gọi từ phía cảnh sát, thông báo đến nhận lại tang vật bị tạm giữ.

Vẫn là chiếc hộp nhung đỏ quen thuộc ấy.

Khi tôi nhận nó từ tay cảnh sát, cảm giác nặng nề hơn trong ký ức rất nhiều.

Tôi không mở ra ngay.

Tôi ôm chiếc hộp về nhà mới.

Tôi đặt nó lên bệ cửa sổ đầy nắng, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi mở ra.

Vòng tay, dây chuyền, hoa tai chạm khắc long phụng hòa minh — từng món một không thiếu thứ gì, lặng lẽ nằm giữa lớp lót nhung mềm mại.

Sau khi được cơ quan điều tra làm sạch chuyên nghiệp, chúng còn sáng hơn trước, lấp lánh ánh sáng dịu dàng và ấm áp dưới nắng chiều.

Tôi đưa tay, đầu ngón tay nhẹ chạm vào vân khắc long phụng trên vòng tay.

Tôi tìm thấy một góc nhỏ, nơi có khắc chữ viết tắt tên mẹ tôi: “L.Y.”

Kim loại lạnh lẽo, dưới ánh nắng, dường như cũng mang theo chút hơi ấm.

Tôi tưởng mình sẽ khóc.

Nhưng không.

Tôi chỉ mỉm cười.

Một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Tôi nhẹ nhàng đeo chiếc vòng ấy vào cổ tay.

Vừa vặn đến hoàn hảo — không chật, không lỏng — ấm áp ôm lấy làn da tôi.

Tôi như thấy mẹ đang đứng trong nắng, mỉm cười dịu dàng với tôi.

Như thể bà đang nói: “Vãn Vãn, con làm đúng rồi.”

Khoảnh khắc ấy tôi mới hiểu,

Bộ nữ trang này chưa từng là đống kim loại vô tri vô giác.

Cũng không chỉ là của hồi môn.

Nó là tình yêu cuối cùng mẹ để lại cho tôi.

Là cách khác để bà tiếp tục bảo vệ tôi.

Nó không phải điểm yếu.

Mà là áo giáp.

Khi tôi đứng dậy bảo vệ nó,

Nó cũng đồng thời, bảo vệ danh dự và ranh giới của tôi.

Cuối tuần, tôi mua một bó hoa bách hợp mà mẹ yêu thích, đến thăm mộ bà.

Tôi lau chiếc vòng thật sáng, đặt ngay trước di ảnh.

“Mẹ, con đến thăm mẹ đây.”

“Đồ của mẹ, con lấy lại được rồi. Không thiếu thứ gì cả.”

“Con ổn. Sau này sẽ càng tốt hơn.”

Gió thổi qua, hàng tùng bách trong nghĩa trang xào xạc rung động, như mẹ đang trả lời tôi.

Tôi đứng thật lâu, cho đến khi bóng mình bị ánh hoàng hôn kéo dài ra trên nền đất.

Rời khỏi nơi ấy, bước chân tôi nhẹ tênh, tâm trí chưa từng thấy thoải mái đến vậy.

Mọi thứ đã thuộc về quá khứ.

Còn tương lai của tôi, đang lấp lánh ánh sáng.