“Vậy… vậy à? Thế để em mang cất vào tủ lạnh trước.”
Tôi nhìn bóng lưng cô ấy vội vã rời đi, trong lòng có chút hả hê. Nhưng cảm giác thỏa mãn từ sự trả thù này chỉ thoáng qua, không kéo dài lâu.
Những năm qua, Song Tuyết tìm đủ mọi cách để lấy lòng tôi, lấy lòng mẹ tôi.
Dù tôi bắt nạt cô ấy thế nào, cô ấy cũng chỉ lén lau nước mắt. Lau xong lại chạy theo tôi, không ngừng gọi “chị ơi, chị à.”
Nhưng dù cô ấy có cố gắng đến đâu, cũng không thể che giấu được sự thật rằng chính vì cô ấy mà gia đình này tan vỡ.
Hôm sau, vừa đến lớp, Cố Tiêu đã thản nhiên bước tới giật lấy cặp sách của tôi:
“Để tôi xem tối qua cậu có lười biếng không.”
Cậu ta vừa kiểm tra, vừa nhìn vào mấy lỗi sai của tôi mà mắng:
“Cậu là lợn à?”
Tôi khẽ ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Song Tuyết đang nhìn về phía Cố Tiêu, trông có vẻ rất đáng thương.
Như thế đã cảm thấy tủi thân rồi sao?
Có lẽ, tôi nên tỏ ra thân thiết với Cố Tiêu hơn, như vậy mới khiến cô ấy càng đau khổ. Nhưng dù thế nào, tôi cũng không làm được. Cuối cùng, tôi chỉ lặng lẽ quay về chỗ ngồi.
“Đề này mà cậu cũng làm sai? Cậu thật sự không có não, hay cố ý chọc tức tôi?”
Tôi nằm bò ra bàn, thành thật trả lời:
“Không có não thật.”
Cố Tiêu ngẩn người, ho khẽ hai tiếng rồi bắt đầu giảng bài cho tôi.
Nhờ có cậu ấy giúp đỡ, điểm số của tôi cải thiện khá nhanh. Kỳ thi thử đầu tiên kết thúc, tôi đã không còn đứng cuối lớp nữa.
Thầy giáo còn đặc biệt tặng tôi một tấm giấy khen, bảo tôi mời bố tới để thầy trao thưởng trước mặt phụ huynh.
Từ sau khi tôi nổi loạn và đi ngược lại kỳ vọng của mọi người, tôi chưa từng nhận được giấy khen nào nữa.
“Bố em không có thời gian.”
Thầy giáo có chút thất vọng.
Thế nhưng, khi tôi về nhà, lại thấy bố chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, nói muốn chúc mừng thành tích tiến bộ của tôi.
Nhìn thấy Song Tuyết ngồi bên cạnh ông, tôi liền hiểu ngay mọi chuyện.
“Chị ơi, những món này đều là bố đặc biệt làm cho chị đấy.”
Tôi liếc nhìn bàn ăn đầy những món thanh đạm.
Làm cho tôi sao?
“Ăn cơm đi.”
Tôi ăn mà không biết mình đang ăn gì, sau đó quay về phòng.
Song Tuyết nhỏ giọng thì thầm:
“Sao chị trông có vẻ không vui?”
Bố trả lời cô ấy:
“Chị con từ nhỏ đã cái tính kỳ quặc, sáng nắng chiều mưa, đừng để ý đến nó.”
Khi tôi sắp ngủ, bố gõ cửa bước vào, hết lời khen ngợi tôi tiến bộ, lại còn nói sẽ làm thực đơn dinh dưỡng cho tôi mỗi ngày.
“Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.”
Tôi ngắt lời kế hoạch tô vẽ của ông nhưng ông không hề tức giận, suy nghĩ mười mấy giây rồi mới lên tiếng:
“Bố nhớ mẹ con vẫn còn để lại hai chiếc vòng tay vàng, đúng không?”
4
Tim tôi thót lại, cảnh giác nhìn ông.
“Tiểu Tuyết tuy đã phẫu thuật thành công, nhưng thuốc vẫn phải uống thêm một thời gian nữa, nên bố nghĩ…”
“Đừng có mà mơ.”
Để chữa bệnh cho Song Tuyết, những thứ có thể bán trong nhà đã bán hết rồi. Chỉ còn lại hai chiếc vòng tay vàng, là di vật bà ngoại để lại. Mẹ tôi đã phải cãi nhau to với bố, lần đó căng đến nỗi mẹ tôi suýt chút nữa nhảy lầu mới giữ được.
Đó cũng là thứ duy nhất, ngoài đống quần áo và giày dép cũ của người khác, mà mẹ để lại cho tôi.
“Con yên tâm, đợi Tiểu Tuyết khỏe lại, bố nhất định sẽ trả lại cho con.”
Tôi đứng dậy, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình:
“Làm sao mà trả lại? Đây là đồ mẹ để lại cho tôi, ông có thể mua lại chúng sao?”
“Không, không.”
Ông vội vàng xua tay:
“Bố nhất định sẽ mua cho con một đôi còn đẹp hơn.”
“Biến ra ngoài.”
Tôi chỉ thẳng ra cửa:
“Ông có lương tâm không? Mấy năm qua vì Song Tuyết, tôi và mẹ đã sống những ngày thế nào? Giờ bà ấy chết rồi, ông vẫn không buông tha đồ của bà ấy. Ông có còn là người không?”
Sắc mặt ông lập tức lạnh xuống, nhưng chỉ vài giây sau lại quay về vẻ người cha tốt:
“Mấy năm qua là lỗi của bố. Nhưng Tiểu Tuyết là em gái con, hai đứa cùng lớn lên bên nhau. Chẳng lẽ con muốn trơ mắt nhìn nó chết sao?”
“Nó chết hay sống liên quan gì đến tôi?”
Tôi gào lên, giọng khản đặc:
“Nó chết đi thì càng tốt.”
“Chát!”
Tôi mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Má trái tê rần, tai ù lên. Mãi sau, cơn choáng váng mới tan đi, nhưng cảm giác bỏng rát trên má lại đau nhói.
“Con còn ra dáng một đứa con không? Chính vì bố quá hiền nên mới ngồi đây nói chuyện với con.”
Nói rồi, ông đẩy tôi ra, bắt đầu lục tung phòng tìm kiếm. Nhưng, ông lật hết cả căn phòng lên cũng không tìm thấy hai chiếc vòng.
“Đồ đâu?”
“Bán rồi.”
“Tiền đâu?”
Tôi cười lạnh lùng:
“Xài hết rồi.”
“Con…”
Ông giơ tay định tát tôi thêm lần nữa, nhưng bị Song Tuyết chạy vào ôm chặt lấy.
“Bố, thuốc của con vẫn còn, đừng đánh chị.”
Tôi không rõ trong lời can ngăn đó có bao nhiêu là thật lòng, cũng chẳng muốn bận tâm.
Ngón tay ông run rẩy, chỉ thẳng vào tôi:
“Cút ra khỏi nhà tao!”
Tôi từ từ đứng dậy, nhét vài bộ quần áo ít ỏi của mình vào balo, mang theo giấy tờ:
“Ông nghĩ tôi muốn ở lại cái nhà này sao?”
Nếu không phải nơi đây còn lưu giữ hình bóng của mẹ, tôi đã chẳng buồn liếc mắt nhìn bọn họ.
Đeo balo lên vai, tôi bước thẳng ra ngoài. Phía sau, ông còn tức giận mắng:
“Mày đã đi thì đừng mong bước chân vào nhà này nữa!”
“Yên tâm…”
Tôi không dừng bước:
“Tôi sẽ không bao giờ quay lại.”
Tôi đến nhà cậu, nhờ cậu giúp thuê một căn nhà. Tôi có thể trả tiền, nhưng lo rằng mình không rành quy tắc thuê nhà sẽ bị lừa.
Hiện tại, tiền là sinh mệnh của tôi, không thể để mất một xu.
Sắc mặt cậu tôi đầy phẫn nộ:
“Cái lão khốn đó, mẹ cháu mất rồi mà ông ta vẫn không đối xử tử tế với cháu.”
Cậu muốn tôi ở lại nhà cậu, nhưng khoảng cách đến trường thực sự quá xa. Cuối cùng, cậu nhờ một người bạn tìm được một căn nhà nhỏ trong hẻm, rất gần trường học.
Cậu nhìn qua môi trường xung quanh, lập tức kéo tay tôi định rời đi:
“Ở đây sao được? Ngay cả đi vệ sinh cũng phải ra ngoài.”
Tôi vội vàng thuyết phục, cậu tôi mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng nhất quyết tự mình trả tiền thuê nhà.
“Cháu đừng lo chuyện tiền bạc. Sau này cháu có tiền đồ, thỉnh thoảng về thăm cậu là được.”
Từ nay về sau, cậu chính là người thân duy nhất của tôi. Những di vật ít ỏi của mẹ cũng là nhờ cậu giữ giúp, nếu không đã sớm bị Tống Chí Hải lục soát mang đi bán lấy tiền mua thuốc cho Song Tuyết rồi.
Mắt tôi nóng lên, vội cúi người thật thấp:
“Cháu nhất định sẽ học hành chăm chỉ.”
Tôi ổn định cuộc sống tại đây.
Không ngờ vị khách không mời đầu tiên ghé thăm căn phòng nhỏ của tôi lại là Song Tuyết.
Cô ấy mang theo một chiếc túi lớn, bên trong toàn là những vật dụng thiết yếu mà tôi đang cần.
Cô ấy đặt đồ xuống đất:
“Chị, xem còn thiếu gì không, ngày mai em sẽ mang qua.”
Tôi nhìn vào mắt cô ấy, chỉ muốn bật cười:
“Cô cuối cùng cũng thành công rồi, đuổi được cả tôi và mẹ tôi ra khỏi nhà. Thỏa mãn chưa?”
Cô ấy sững người, cúi đầu:
“Xin lỗi.”
Tôi ghét nhất cái dáng vẻ này của cô ấy. Rõ ràng chính cô ấy là kẻ xâm chiếm đáng ghét, nhưng lại tỏ ra như thể chúng tôi đang bắt nạt cô ấy.
“Chị à, dù chị tin hay không, em chưa bao giờ muốn cướp đi thứ gì của chị. Em chỉ là… chỉ là muốn…”
Câu nói của cô ấy dang dở.
“Xin lỗi.”
Cô ấy đột nhiên cúi gập người một góc chín mươi độ trước mặt tôi.
“Thật lòng xin lỗi chị.”
Nói xong, cô ấy như cơn gió, vội vàng rời đi.
Quả nhiên, hôm sau, cô ấy lại mang đến một túi đồ lớn. Lần này, Song Tuyết chỉ đặt túi đồ trước cửa rồi vội vã rời đi, không bước vào.
Cô ấy đã mang tới nên tôi cũng chẳng từ chối. Tôi rất thiếu tiền, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Sau một thời gian nỗ lực, điểm số của tôi cuối cùng cũng leo lên mức trung bình.
Thầy giáo nói rằng, có lẽ tôi có thể thi đỗ một trường cao đẳng khá tốt.