Tôi biết đây là một cách nói rất khéo léo, bởi tiền bạc của tôi thực sự không đủ để học lại thêm một năm nữa.

Chiều hôm đó, tan học, Tống Chí Hải bất ngờ xuất hiện ở cổng trường.

Điều này cũng không có gì lạ, trước đây ông ta thường xuyên đến đón Song Tuyết, tiện thể nhìn xem tôi thế nào.

“Tiểu Tĩnh.”

Khi tôi đi ngang qua, ông ta bất ngờ gọi tôi lại.

“Con mấy ngày nay ở đâu?”

Ông ta chạy vội đến trước mặt tôi:

“Ăn uống thế nào? Con không về nhà, bố rất lo.”

“Ông lại muốn gì nữa?”

Tôi nhìn ông ta từ đầu đến chân một lượt:

“Muốn tôi bán máu, bán thận để chữa bệnh cho con gái cưng của ông à?”

Tống Chí Hải liên tục lắc đầu:

“Con… con sao có thể nghĩ về bố như vậy?”

“Chẳng phải mấy năm qua ông vẫn luôn làm thế sao?”

Như thể nhớ ra điều gì đó, mặt ông ta lập tức tái nhợt.

“Tình yêu bao la và lòng vị tha của ông là do mẹ tôi nuôi dưỡng bằng máu và thịt của mình. Bây giờ bà ấy chết rồi, ông lại nhắm đến tôi sao?”

Các học sinh xung quanh ngày càng tụ tập đông hơn, nhưng tôi chẳng hề muốn để lại chút thể diện nào cho ông ta.

“Nếu ông yêu sâu đậm và trân trọng mẹ của Song Tuyết như vậy, sao còn cưới mẹ tôi? Sao còn sinh ra tôi?”

Ông ta bị câu hỏi của tôi làm cho lùi mấy bước, cả cơ thể như không chịu nổi mà run rẩy.

“Giờ tôi hiểu rồi.”

Tôi nhìn vẻ bối rối của ông ta, cười nhạt đầy châm biếm:

“Bởi vì ông cần một người để nối dõi tông đường, cần một người để chăm sóc bố mẹ ông.”

Tống Chí Hải vội vàng lắc đầu:

“Không phải đâu, Tĩnh Tĩnh. Ban đầu bố cưới mẹ con là vì thật lòng có tình cảm với bà ấy. Bố yêu con, con phải tin bố. Chỉ là… bố nợ Tiểu Tuyết quá nhiều. Sau này con sẽ hiểu.”

“Hừ, tôi không muốn hiểu. Dù lý do là gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi được những tổn thương ông đã gây ra cho mẹ con tôi.”

Tôi định bước đi nhưng Tống Chí Hải lại đuổi theo.

“Nhanh lên, lên đây!”

Không biết từ đâu mà Cố Tiêu xuất hiện, vỗ vào yên sau xe đạp của mình:

“Ngơ ra làm gì thế?”

Tôi nhìn thoáng qua Tống Chí Hải phía sau, lập tức nhảy lên xe.

Trên đường đi, hiếm khi thấy được Cố Tiêu im lặng không nói gì. Không mỉa mai, cũng không trêu chọc, để mặc tôi lén lút rơi nước mắt.

“Nhà cậu ở đây à?”

“Ừ.”

Cậu ấy liếc nhìn:

“Cũng được đấy, rất hợp để học hành khổ cực.”

Quả nhiên, cái miệng thích gây sự của cậu ấy dù đến muộn nhưng vẫn không quên xuất hiện.

Khi đi, cậu ấy lại lấy từ trong túi ra một chồng bài tập, nhét vào tay tôi:

“Học hành tử tế, đừng phí cái môi trường tốt thế này.”

Nói xong, cậu ấy lên xe đạp đi mất.

Trong lòng tôi bỗng cảm thấy ấm áp, sống mũi cũng cay xè. Ngoài những người thân ruột thịt, tất cả mọi người đều đang cố gắng giúp đỡ tôi.

Tống Chí Hải không hiểu bị gì, đột nhiên ngày nào cũng đến trường tìm tôi.

Ông mang cho tôi những bát canh bổ, hoặc cơm do chính tay ông làm. Đôi lúc, ông còn đến tìm giáo viên để hỏi về tình hình học tập của tôi.

Chỉ là, mỗi lần họ nói chuyện xong, ánh mắt thầy cô nhìn tôi lại đầy sự thương hại.

Điểm Văn của tôi luôn tốt, giáo viên môn Văn trước đây cũng thường nói giúp tôi trước mặt các giáo viên khác.

Trong một buổi tự học buổi tối, cô gọi tôi lên văn phòng, và Tống Chí Hải cũng có mặt.

Trước những câu hỏi của tôi, giáo viên liên tiếp hỏi ông ta vài câu, nhưng ông chỉ lộ vẻ lúng túng.

“Đây là con gái anh, vậy mà anh làm bố lại chẳng biết gì cả?”

Cô giáo tức giận mở hộp cơm trước mặt:

“Ngay cả tôi là giáo viên còn biết Tống Tĩnh bị dị ứng cần tây.”

Tống Chí Hải vội vàng đóng hộp cơm lại. Nhìn thấy tôi, ánh mắt ông thoáng nét buồn bã.

“Em nói chuyện với bố em đi. Ông ấy bảo em đã chặn liên lạc với ông ấy rồi.”

Giáo viên môn Văn trước giờ luôn làm người hòa giải giữa tôi và ông ta, khuyên tôi đừng để mâu thuẫn với người thân duy nhất kéo dài qua đêm.

Nhưng lần này, cô chỉ lắc đầu rồi bước ra ngoài.

“Ông có thể đừng làm phiền việc học của tôi được không?”

Tôi đi thẳng vào vấn đề.

“Những gì ông làm để bù đắp trong mắt tôi chẳng đáng một xu. Ngược lại, nó còn làm phiền tôi. Nếu ông nghĩ rằng mấy bữa cơm, vài câu hỏi han này có thể xóa bỏ được những tổn thương bao năm qua, thì tôi thật sự không còn gì để nói.”

Ông ta nhìn thẳng vào mắt tôi, lẩm bẩm:

“Con càng ngày càng giống mẹ con.”

“Đừng nhắc đến mẹ tôi.”

Thời gian qua, tôi luôn không hiểu vì sao ông ta lại đột ngột thay đổi như vậy.

Hôm nay, tôi đã nghĩ thông rồi.

“Nghe nói cậu đã đuổi các người ra khỏi nhà nên ông lại muốn tìm tôi quay về để cậu tiếp tục phải bỏ tiền cho các người, đúng không?”

Ngày tôi rời đi, cậu liền tìm đến chủ nhà để chấm dứt hợp đồng, bắt Tống Chí Hải và Song Tuyết ngay lập tức chuyển đi.

Bây giờ, hai người họ đang chen chúc trong một căn phòng nhỏ ở vùng xa xôi, giá rẻ nhưng cách trường học rất xa.

Dạo gần đây, Song Tuyết thường xuyên đi học muộn.

Chỉ cần nhìn gương mặt tiều tụy của ông ta và bộ vest ngoài đã cũ bẩn, tôi cũng đoán được mấy ngày qua họ thê thảm đến mức nào.

“Con thật sự nghĩ về bố như vậy sao?”

Mắt ông ta đỏ hoe, nghẹn ngào nói:

“Bố không ngờ con lại hận bố đến thế. Hôm đó, khi bố mở cửa phòng con, bố thấy những món đồ bố mua cho con đều bị bỏ lại. Lúc đó, bố mới hiểu được những sai lầm của mình suốt bao năm qua. Tĩnh Tĩnh, con là người thân duy nhất có quan hệ máu mủ với bố trên thế gian này.”

Vừa nói, ông ta vừa ôm mặt khóc nức nở. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ta khóc.

Trước đây, ông ta chỉ cần nói một câu “bố xin lỗi” với vẻ mặt đầy “chân thành” là đủ để tôi tự vẽ ra một kịch bản cha hiền con thảo trong đầu.

Nhưng giờ đây, sự thất vọng đã tích tụ đủ lâu để tôi không còn tin vào bất cứ điều gì nữa.

“Ông đi đi. Con gái của ông là Song Tuyết, từ giờ tôi với ông không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Nếu ông thực sự thấy có lỗi với tôi thì đừng đến tìm tôi, đừng để tôi phải nhìn thấy ông nữa.”

Tôi quay người rời đi, để tiếng khóc của Tống Chí Hải lại phía sau.

Cô giáo Văn đứng ngay ngoài cửa, chỉ vỗ nhẹ lên vai tôi:

“Đi học bài đi.”

Từ hôm đó, Tống Chí Hải không còn tìm đến tôi nữa, nhưng mỗi tuần tài khoản của tôi lại có thêm một khoản tiền.

Song Tuyết bắt đầu bị cô lập.

6

Hôm tôi cãi nhau với Tống Chí Hải ở cổng trường, rất nhiều học sinh đã nghe thấy.

Thế là, những tin đồn về việc Song Tuyết là con gái của kẻ thứ ba, đến nhà tôi phá hoại, gián tiếp hại chết mẹ tôi và đuổi tôi ra khỏi nhà ngày càng lan rộng.

Song Tuyết không hề lên tiếng giải thích. Từ chỗ luôn tụ tập cùng vài ba cô gái, giờ đây cô ấy hoàn toàn lẻ loi.

Nhưng dường như cô ấy không quan tâm.

Tôi dần nhận ra điểm khác biệt giữa mình và Song Tuyết. Tôi luôn miệng nói rằng mình thích cô đơn, nhưng trong thâm tâm lại khao khát có bạn bè, khao khát được yêu thương.

Còn Song Tuyết, nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng bản chất lại rất lạnh lùng. Cô ấy dường như không thực sự cần đến bạn bè.

Dẫu vậy, tất cả những điều này giờ không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Kỳ thi thử lần ba, điểm số của tôi lại cải thiện.

Thầy giáo nói rằng, nếu ngày thi thật tôi làm bài tốt hơn bình thường, có khi còn có thể đỗ được một trường đại học hạng khá.

Sắp đến kỳ thi đại học, tôi không dám làm phiền Cố Tiêu nữa, tự mình ôn tập những câu khó. Nhưng cậu ấy lại thường xuyên ghé qua, trêu tôi vài câu, rồi tiện thể giảng bài cho tôi.

Đêm trước kỳ thi đại học, Cố Tiêu đến tìm tôi.

“Cố lên.”

Cậu ấy gõ cửa phòng tôi, chỉ nói đúng hai chữ, rồi lại nhảy lên xe đạp chuẩn bị rời đi.

“Chỉ để nói vậy thôi à?”

Cậu ấy chỉ cười hì hì rồi đi mất.

Kỳ thi đại học kết thúc, tôi không biết mình có làm tốt hơn mong đợi không, nhưng tôi đã cố hết sức.

Trong kỳ nghỉ hè, tôi làm thêm ở một quán lẩu của gia đình bạn học. Công việc tuy hơi mệt nhưng lương khá tốt.

Hôm công bố điểm, Cố Tiêu ôm laptop đến quán lẩu ăn.

“Số báo danh của cậu là gì?”

“Hả?”

“Số báo danh của cậu.”

“Có thể tra điểm rồi à?”

Tôi tò mò nhìn vào laptop của cậu ấy. Cậu ấy trợn mắt:

“Chưa tra được. Cậu không thể trả lời câu hỏi của tôi ngay lần đầu sao?”

“À, được thôi.”

Cậu ghi lại số báo danh của tôi rồi phất tay:

“Làm việc đi, đừng làm tôi phân tâm.”

Đúng là tính cách vẫn không thay đổi, tôi còn trông đợi kỳ thi này có thể khiến cậu ấy bớt “khó ưa” một chút cơ đấy.

Buổi chiều, khi quán đang bận rộn nhất, Cố Tiêu bất ngờ xông đến chắn trước mặt tôi.

Lúc này tôi đã mệt đến mức không nhớ mình còn phải tra điểm.

“Làm gì vậy? Tránh ra đi!”

Cậu ấy trợn tròn mắt:

“443.”

“Hả?”

Tôi ngơ ngác vài giây, rồi mới nhận ra cậu ta vừa nói điểm thi đại học của tôi.

Tôi đã cao hơn điểm các kỳ thi trước đó hơn ba mươi điểm. Đây có được coi là “vượt mong đợi” không?

Tôi có thể đỗ một trường đại học hạng trung bình.

Đúng vậy, tôi đã đỗ đại học rồi.

Tối hôm đó, Tống Chí Hải đứng đợi tôi trước cửa quán lẩu. Thấy tôi đi ra, ông ta lập tức bước tới: