Tôi do dự một chút, rồi cũng gật đầu đồng ý.
Khi tôi đến nơi, anh đã ngồi đó rồi.
Vị trí cạnh cửa sổ, ánh nắng hắt lên nửa gương mặt. Hình ảnh ấy trùng khớp với ký ức của tôi… nhưng cũng có chút khác biệt.
Anh gầy hơn, đen hơn, làn da mang màu nâu rám của người thường xuyên chạy xe ngoài đường.
Nhưng ánh mắt, so với bất kỳ thời điểm nào trước đây, lại kiên định và điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Thấy tôi bước vào, anh vội đứng dậy, lúng túng kéo ghế cho tôi.
“Nhiên Nhiên, em đến rồi à.”
Tôi khẽ gật đầu, ngồi xuống đối diện anh.
Chỉ một chiếc bàn nhỏ ngăn cách, vậy mà tôi có cảm giác như giữa chúng tôi là cả nghìn trùng sông núi.
Anh không vội vàng giải thích hay xin lỗi như trước đây nữa.
Chỉ lặng lẽ đẩy một tập hồ sơ đến trước mặt tôi.
Là tờ đơn ly hôn tôi từng soạn cách đây nửa năm.
Chỉ khác ở chỗ, ở dòng cuối cùng – ô chữ ký – đã có nét bút của anh:
Thiệu Hằng.
Nét chữ dứt khoát, mạnh mẽ.
Tim tôi bỗng chấn động.
“Nhiên Nhiên,” — anh nhìn tôi, trong mắt không có van xin, chỉ có sự bình tĩnh và chân thành chưa từng có —“Anh đã ký rồi.”
“Suốt nửa năm qua, anh nghĩ rất nhiều. Trước kia, anh yếu đuối, ích kỷ, không có trách nhiệm… không xứng đáng làm chồng em. Những uất ức em phải chịu, đều là do anh.”
“Nếu em thấy sống một mình sẽ tốt hơn, nhẹ nhõm hơn… anh sẽ không níu kéo.
Căn nhà này là tài sản chung sau hôn nhân, anh sẽ phối hợp làm thủ tục sang tên sớm nhất, nhường toàn bộ cho em.
Coi như đó là cách anh bù đắp phần nào cho em.”
Nói xong, anh mở cặp, lấy ra một tập tài liệu khác, đặt nhẹ bên cạnh đơn ly hôn.
“Nhưng… nếu em vẫn sẵn lòng cho anh thêm một cơ hội…”
Anh hít một hơi thật sâu, như gom hết can đảm vào câu nói tiếp theo:
“Anh muốn em… xem cái này.”
Tôi cúi xuống.
Tập tài liệu có tiêu đề: “Thỏa thuận Phát triển Chung và Cam kết Gia đình.”
Tôi lật trang đầu tiên.
Bên trong là những điều khoản được trình bày nghiêm túc, gần như mô phỏng ngôn ngữ luật pháp – chi tiết hóa mọi khía cạnh trong cuộc sống hôn nhân tương lai của chúng tôi.
Điều 1: Trách nhiệm và ranh giới với gia đình gốc của hai bên.
Quy định cụ thể mức chi phí chu cấp cho cha mẹ, đồng thời nhấn mạnh:
“Không bên nào được phép lợi dụng danh nghĩa ‘hiếu thảo’ để cưỡng ép đạo đức bên còn lại, cũng như không được chiếm dụng tài sản chung của gia đình nhỏ.”
Điều 2: Quản lý tài chính minh bạch trong gia đình nhỏ.
Đề xuất lập tài khoản chung, mỗi người gửi vào một tỷ lệ thu nhập hàng tháng, phục vụ chi tiêu sinh hoạt và tiết kiệm chung.
Mọi khoản chi lớn đều cần sự đồng thuận từ cả hai bên.
Điều 3: Nguyên tắc xử lý mâu thuẫn gia đình.
Quy định rõ: “Khi có mâu thuẫn giữa gia đình gốc và gia đình nhỏ, vợ chồng phải ưu tiên đứng về phía nhau, cùng nhau đối ngoại, bảo vệ lợi ích của tổ ấm.
Trong mọi tình huống, chồng phải là người ủng hộ và bảo vệ vợ đầu tiên, vô điều kiện.”
…
Mỗi điều, mỗi khoản đều kỹ lưỡng, gần như chặn hết những lỗ hổng từng dẫn đến mâu thuẫn trước đây.
Trang cuối cùng, là một đoạn viết tay:
“Tôi – Thiệu Hằng – xin cam kết: Từ nay về sau, sẽ luôn là người đứng về phía Bội Nhiên đầu tiên, là người che chở, là chỗ dựa vững chắc nhất cho cô ấy.
Cam kết này có hiệu lực suốt đời.
Nếu vi phạm, tôi sẵn sàng từ bỏ toàn bộ tài sản trong hôn nhân, ra đi tay trắng.”
Dưới đó, vẫn là chữ ký của anh. Thiệu Hằng.
Tôi ngẩng lên, nhìn anh.
Trong mắt anh có căng thẳng, có chờ mong… nhưng tuyệt nhiên không hề ép buộc.
“Anh không muốn mất em.” – Anh nhìn tôi chăm chú, từng chữ nói ra đều đầy nghiêm túc –
“Nhưng anh cũng đã học được cách… tôn trọng mọi quyết định của em.”
“Vì thế, Nhiên Nhiên, lựa chọn là ở em.”
“Nếu em sẵn sàng cho anh một cơ hội nữa, thì chúng ta sẽ cùng nhau xé bỏ bản thỏa thuận cũ, rồi cùng ký vào bản thỏa thuận mới này.”
Lúc ấy, anh ngồi trước mặt tôi — Không còn là cậu trai yếu ớt cần tôi chở che,
Mà đã trở thành người đàn ông có thể vì tôi che gió chắn mưa.