11.
Hôm đó, tiệm tôi đón một vị khách nam lạ mặt.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người cao lớn, kiên nghị, tựa như một cây tùng vững chãi.
“Lý Khải Dung?”
Tôi hơi ngạc nhiên:
“Anh là…?”
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt sáng ngời:
“Chúng ta thường xuyên thư từ qua lại, tôi là Minh Sở.”
À, chính là người chuyên phụ trách liên lạc tiếp nhận hàng hóa tôi quyên góp cho tổ chức kháng chiến trong nước.
“Tôi đến đây để báo cho chị một tin – trong nước kháng chiến đã giành được thắng lợi rồi.”
Một tiếng sét như đánh thẳng vào tim.
Mọi cảm xúc trong tôi ùa đến như cỏ dại mọc ngút ngàn, ngay khoảnh khắc ấy, cả Los Angeles âm u mưa gió dường như cũng bừng sáng rực rỡ.
“Thật… thật sao?”
“Thật.”
Hôm ấy, cả khu phố Tàu không ai ở nhà, tất cả đều đổ ra đường ăn mừng chiến thắng.
Hôm đó cũng trùng với sinh nhật của Thiều Hoa, chị họ kéo cả Minh Sở theo, mọi người rộn ràng kéo nhau đến nhà hàng chúc mừng.
Trong bữa tiệc.
Chị họ ghé tai tôi thì thầm:
“Chị thấy cậu Minh Sở kia cũng được đấy, em có muốn cân nhắc không?”
Mặt tôi đỏ bừng.
“Chị nhìn ra từ lúc nào thế?”
Chị họ nhấp một ngụm rượu vang, nửa đùa nửa thật:
“Một người đàn ông sẽ không tự dưng tốt với một người phụ nữ, mà từ lúc gặp em ánh mắt cậu ta chưa rời em một giây.”
Tôi không kìm được quay lại nhìn, quả nhiên bắt gặp ánh mắt đầy chân thành của Minh Sở.
Anh ấy định cư tại Mỹ, mở một công ty ngoại thương.
Tình cảm giữa tôi và anh ấy tiến triển rất nhanh.
Dùng lời của Thiều Hoa mà nói: như nhà cũ bắt lửa – bén cực nhanh.
Chuyện đến tai Thẩm Mặc Thành, anh ta lập tức chặn đường tôi:
“Khải Dung, em ghét anh đến vậy sao? Vì muốn trả đũa mà tùy tiện ở bên người đàn ông khác?”
“Em làm loạn như thế là đủ rồi đấy! Em cũng phải hiểu, anh cũng có cảm xúc, anh cũng biết đau lòng!”
…?
Tôi lùi lại một bước, đầy ghê tởm.
“Thứ nhất, tôi không trả thù ai cả. Thứ hai, tôi và anh Minh là thật lòng, không ai ‘tùy tiện’ với ai cả.”
Nhưng Thẩm Mặc Thành không tin.
Anh ta bướng bỉnh tiến lên, nắm chặt lấy tay tôi.
“Chúng ta quen nhau từ năm mười lăm tuổi, mười tám tuổi cưới nhau, từng bái trời đất – chỉ cần anh chưa buông tay, em vẫn là vợ của anh!”
Tôi giật mạnh tay ra, bật cười thành tiếng:
“Anh lấy đâu ra mặt mũi nói mấy lời này?”
“Tình nghĩa vợ chồng giữa chúng ta, đã sớm tiêu tan vào cái ngày anh bỏ rơi vợ con, dắt đàn bà khác bỏ trốn, để tôi và con gái ở lại chờ chết!”
Tôi hét lên bằng toàn bộ sức lực:
“Tôi từng hận anh! Hận anh có thể nuôi con người khác, mà chẳng thèm nhìn con ruột lấy một lần!”
“Tình thương anh nợ Thiều Hoa, anh dâng hết cho Thẩm Cư!”
“Những năm tháng tuyệt vọng nhất, người cứu tôi chưa bao giờ là anh – mà là chính tôi!”
“Cho nên, Thẩm Mặc Thành, nếu anh còn chút lương tâm, thì đừng xuất hiện trước mặt tôi và con nữa!”
“Bởi vì chỉ cần thấy anh thôi, tôi đã thấy buồn nôn!”
Đồng tử Thẩm Mặc Thành co rút, sững người tại chỗ.
Ánh mắt căm ghét của tôi như mũi dao, khiến anh ta chợt nhớ lại một ký ức rất xa:
Ngày đó, anh ta chỉ một lòng muốn chăm sóc Tần Ngọc, chỉ cần cô ta cho người gọi, dù nửa đêm anh ta cũng chạy đến.
Một lần, Lý Khải Dung sốt cao, cố ngăn anh ta đừng rời đi.
Anh ta đã nói gì?
“Lý Khải Dung, cô ghen với Ngọc nhi đến mức này à? Cô thật khiến tôi ghê tởm!”
Chiếc boomerang của năm xưa giờ quay ngược, đập thẳng vào trán anh ta.
Thẩm Mặc Thành lùi mấy bước, sụp ngồi dưới đất, tuyệt vọng đến chết lặng.
Khoảnh khắc ấy, anh ta hiểu.
Anh ta đã vĩnh viễn mất Lý Khải Dung rồi.
Đã từng có vô vàn cơ hội để quay đầu.
Nhưng lần nào, anh ta cũng chọn rời đi, chọn tổn thương cô.
Hôm nay chỉ là kết quả của chính những gì anh ta gieo năm xưa.
Từ ngày đó, Thẩm Mặc Thành hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Nghe nói, anh ta đã xin về nước, làm phóng viên chiến trường cho tòa soạn.
Tôi kết hôn với Minh Sở, cùng anh ấy lập nên thương hiệu thời trang cao cấp, đưa kỹ nghệ Tô Châu của tôi ra thế giới.
Ngày công ty niêm yết cổ phiếu.
Trong tiệc tối, một phóng viên kể rằng Thẩm Mặc Thành đã bị trúng đạn lạc khi cứu một bé gái trên chiến trường, không qua khỏi.
“Hôm đó anh ta nói, khi thấy bé gái ấy, anh ta chợt nghĩ đến con gái mình… nên không kịp nghĩ gì, cứ thế lao lên.”
Thi thể anh ta được đưa về quê cũ – Giang Thành, chôn dưới gốc đào sau nhà.
Anh ta nói, nơi đó là nơi lần đầu anh gặp người mình yêu nhất đời.
“Thật là một người đàn ông si tình…” – phóng viên cảm khái.
Tôi mỉm cười, không nói gì.
Chỉ thấy đáng tiếc – sâu đậm đến mấy, đến muộn rồi cũng chẳng đáng giá.
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, vỡ vụn.
“Nếu buồn, cứ khóc ra đi.” – Minh Sở khẽ nói.
Tôi lắc đầu:
“Đến lượt em lên phát biểu rồi.”
Ngoại truyện
Khi nhìn thấy cô bé rách rưới kia, Thẩm Mặc Thành lập tức nghĩ đến Thiều Hoa.
Con gái của anh.