Có người đã tung tin tôi đăng ký thi vào đoàn Kinh kịch Bắc Thành, còn khóc lóc rằng bản thân học hát mười mấy năm, cuối cùng lại bị một “người nổi tiếng” chen chân.
Ngay sau đó là loạt ảnh chụp buổi biểu diễn hôm nay bị đăng lên. Dù Thẩm Tiêu đứng rất xa, vẫn bị lọt vào khung hình.
【Giang Yêu Yêu không phải đã có kim chủ rồi sao? Còn muốn chen vào nữa à?】
【Tội nghiệp Kỷ Như Ngọc, bị một con hát không tên tuổi giật chồng.】
【Thẩm Tiêu mà cũng vậy thôi, miệng niệm Phật, lòng thì thối!】
【Ai còn nhớ Giang Yêu Yêu bỏ nghệ thuật để vào giới giải trí kiếm tiền không? Giờ bám được kim chủ rồi, muốn sống yên ổn?】
Đây mới chỉ là những bình luận “nhẹ nhàng” nhất, những cái khác thì… không thể đọc nổi.
Tôi liếc sang Thẩm Tiêu đang đứng ngoài gọi điện, quay sang bảo Đỗ Lan:
“Ra thông báo đi, cứ nói tôi không có quan hệ gì với Thẩm Tiêu, và tôi sẽ rút khỏi kỳ tuyển chọn đoàn Kinh kịch Bắc Thành.”
“Được.”
Đỗ Lan đang trao đổi với phía ekip về nội dung thông báo, thì đột nhiên giọng cô ấy kích động:
“Thẩm Tiêu… không phải, là Tập đoàn Thẩm thị phát thông cáo rồi!”
“Gì cơ?” Tôi lập tức mở điện thoại, vào danh sách theo dõi.
Quả nhiên, thông cáo của Tập đoàn Thẩm thị đang được ghim lên đầu.
【Tôi từng một lòng hướng Phật, là cô ấy — người khoác lên mình bộ y phục Thanh y — đã chắn trước con đường tôi đến với thần Phật. Vì thế, cô ấy chính là ánh sáng trong lòng tôi. Chúng tôi từng lạc mất nhau, nay đang tìm lại. Mong mọi người đừng suy đoán ác ý.】
Ảnh đính kèm là tấm hình tôi mặc Thanh y hát Kinh kịch trên sân khấu hồi đại học.
Rất rõ ràng — đây là do Thẩm Tiêu tự viết.
Xem đến đây, lòng tôi trào dâng một cảm xúc khó gọi thành tên.
Thì ra… anh đã nhận ra tôi từ rất lâu rồi.
Nhưng… còn Kỷ Như Ngọc thì sao?
Một phần cư dân mạng tức giận, kéo nhau vào dưới bài đăng của Kỷ Như Ngọc để an ủi cô ấy.
Kỷ Như Ngọc nhanh chóng đăng một dòng trạng thái:
【Bao năm qua… rốt cuộc là tôi đặt sai niềm tin rồi.】
Cảm giác tội lỗi trong lòng tôi dâng đến cực điểm.
Thẩm Tiêu… rốt cuộc anh đang muốn làm gì?
16
Tối hôm đó, Thẩm Tiêu đưa tôi đi dự một buổi tiệc tối.
Xe vừa mới dừng lại, tôi liền thấy Kỷ Như Ngọc ăn mặc lộng lẫy bước vào hội trường.
Chân tôi vừa đặt xuống xe liền khựng lại, lập tức rụt trở vào:
“Tôi không đi đâu!”
“Yêu Yêu!” Giọng Thẩm Tiêu trầm xuống, rõ ràng không ngờ tôi lại đổi ý phút chót. “Cùng anh xuất hiện trong một sự kiện thôi mà cũng khó khăn đến vậy sao?”
Tôi khoanh tay trước ngực:
“Không đi là không đi!”
“Không phải em nói muốn rời khỏi đây sao?”
“Vị hôn thê của anh còn đang ở trong kia, vậy mà anh còn muốn tôi khoác tay anh đi vào?” Tôi trừng mắt nhìn anh, giọng đầy mỉa mai:
“Thẩm Tiêu ơi là Thẩm Tiêu, không ngờ anh cũng có tiềm năng trở thành đàn ông cặn bã đấy!”
“Tình cũ tình mới chạm mặt, anh không sợ lật xe à?!”
“Miệng thì nói yêu tôi, tay lại đi đính hôn với người khác!”
Nói xong, tôi dứt khoát đóng sầm cửa xe lại:
“Bác tài, quay xe!”
“Ờm… Cô Giang, hay là cô cùng Tổng giám đốc Thẩm vào trong đi…” Tài xế như đang cố nhịn cười, nhưng liếc nhìn Thẩm Tiêu đang đứng ngoài xe, lại cố gắng nghiêm túc lại.
“Không đời nào!”
Giây tiếp theo, Thẩm Tiêu trực tiếp mở cửa xe, thò tay vào kẹp lấy tôi từ dưới cánh tay kéo ra:
“Giang Yêu Yêu, em đang nói linh tinh cái gì vậy hả?”
“Tôi…”
“Yên tâm, sẽ không để em bị điều tiếng đâu.”
Anh cúi đầu chỉnh lại váy cho tôi, nhẹ nhàng nhếch môi:
“Đi thôi.”
Vừa bước vào hội trường, ánh mắt của mọi người gần như đều đổ dồn về phía chúng tôi.
Chỉ vài bước ngắn ngủi, tôi đi mà cứ thấy như đi trên dây, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Bao ánh mắt dòm ngó, thì thầm to nhỏ. Tôi thậm chí còn nhìn thấy bà nội của Thẩm Tiêu — một người phụ nữ quý phái, cao sang ngồi phía trước.
Bà ấy thoáng sững người khi thấy tôi.
Tôi bước chậm lại, lòng hoảng hốt:
“Anh ơi, tôi phá hoại chuyện nhân duyên của cháu cưng bà ấy rồi… liệu bà có ăn thịt tôi không?”
Thẩm Tiêu quay sang nghe xong, không thèm đáp.
“Chết thật, bà nội anh đi tới rồi! Bà sẽ tát tôi chứ?!”
“Chết nữa rồi, vợ chưa cưới của anh cũng tới! Cô ta có tát tôi không đấy?!”
Trời ạ, tôi thực sự sợ!
“Giang Yêu Yêu, bấy nhiêu năm rồi, em vẫn nhiều lời như vậy sao? Bảo sao hai đứa nhỏ lại nói nhiều như thế.”
Anh càng nói, người lại càng áp sát tôi hơn. Tôi muốn rút tay ra, nhưng bị anh giữ chặt.
“Thẩm—”
“Yêu Yêu!” — Kỷ Như Ngọc vừa mở miệng, tôi lập tức rút tay khỏi tay Thẩm Tiêu, hét to:
“Đừng hiểu lầm! Giữa chúng tôi không có gì cả đâu!”
Thấy cả hai người kia đều ngẩn ra, tôi vội vàng nói tiếp:
“Thật đấy! Ngày mai tôi sẽ về nhà!”
“Em không được đi!”
Hai người đồng thanh.
“Hả?”
16
“Vậy nên, Kỷ Như Ngọc là em họ của anh sao?”
Thẩm Tiêu gật đầu, mở cho tôi một chai nước:
“Em bớt giận đi, anh đã từng giải thích rồi, chỉ là em không chịu tin.”
Trên đường về sau buổi tiệc tối, Thẩm Tiêu đã kể rõ mọi chuyện.
Kỷ Như Ngọc cũng đăng lại một bài weibo:
【Hoàn thành nhiệm vụ bà ngoại giao phó, trợ giúp anh họ theo đuổi vợ chính thức kết thúc! Anh họ, phần tiếp theo trông cậy vào anh đó! @ThẩmTiêu】
Đính kèm là một bức ảnh cô ấy giơ tay tạo dáng chữ V.
“Thẩm Tiêu, anh đùa giỡn tôi vui lắm hả?”
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn không hiểu nổi anh sao lại trở nên như vậy.
“Anh không phải từng hướng Phật à? Đạo hạnh của người tu hành đâu rồi?”
“Yêu Yêu, anh chưa từng xuất gia.”