08

Kiều Nguyễn cúi đầu, hai tay xoắn lại với nhau, nước mắt bất giác rơi xuống.

“Anh rể, em chỉ sợ anh quên chị. Chị mới mất được mấy năm, trong đội đã có thêm một chị pháp y khác, còn giống chị đến vậy. Chị ấy chỉ là người thay thế đúng không? Anh không yêu chị ấy, người anh yêu là chị Kiều Tần.”

Một đồng nghiệp đi ngang qua không nhịn được mà nhẹ giọng nói:

“Chúng tôi không quên bác sĩ Kiều, cô ấy…”

“Im miệng!”

Tiêu Sùng Vũ như bị chạm vào nỗi đau, ánh mắt trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ:

“Đừng đứng đây nói nhảm, tôi cũng chưa từng kết hôn với Kiều Tần!”

Tôi bật cười, ngắt lời Tiêu Sùng Vũ:

“Kiều Nguyễn, em nói rất hay, chị thích lắm, cứ nói tiếp đi!”

“Đúng rồi, anh ấy tìm người thay thế nhưng lại không quên được tình cũ, cứ mắng cái tên mặt dày này thêm đi!”

Mặt Tiêu Sùng Vũ tối sầm lại, anh đẩy Kiều Nguyễn vào văn phòng, ánh mắt đen sâu như mực hiện lên sự nguy hiểm đến cực điểm.

Nửa giờ sau, có lệnh nhận án, anh và Kiều Nguyễn mới từ văn phòng bước ra.

Tiêu Sùng Vũ, như cách anh đối xử với em gái mình, vô thức nhắc Kiều Nguyễn buộc lại tóc gọn gàng.

Kiều Nguyễn cúi đầu xấu hổ, trên mặt là nụ cười đầy tự mãn.

Công Viên Hải Lệ là một khu chung cư nổi tiếng, được đồn là nơi ở của hàng trăm streamer. Người bạn nam cùng phòng của căn 503 báo án, phát hiện thi thể. Cảnh sát có mặt tại hiện trường sau 12 phút.

Hai nữ streamer trẻ nằm trong phòng khách, máu chảy lênh láng, xung quanh là vỏ chai bia và sợi thừng thô, nghi vấn tự tử bằng cách treo cổ.

Chỉ có pháp y mới có quyền tuyên bố tử vong.

Sau khi thiết lập xong hàng rào an ninh, tôi mặc đồ bảo hộ và tiến vào hiện trường điều tra.

Vừa kiểm tra mạch ở cổ của một trong hai người, bên ngoài đã vang lên giọng nói của Kiều Nguyễn:

“Đúng rồi, vụ án xảy ra ở phòng 503. Mấy anh là fan của họ sao?”

“Đừng lo, pháp y của chúng tôi rất chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ bắt được hung thủ để đòi lại công bằng cho nạn nhân!”

Không, nữ streamer còn chưa được xác nhận tử vong, cô ta đang nói linh tinh cái gì vậy?

Chưa kịp mở miệng, giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Sùng Vũ vang lên:

“Ai cho phép em theo tới đây? Đây là hiện trường vụ án, không phải chỗ để em giỡn!”

Kiều Nguyễn cất tiếng rên nhỏ, nũng nịu nói:

“Anh rể, em cũng đang thi vào ngành pháp y của công an mà. Em chỉ muốn đến học hỏi kinh nghiệm.”

“Trước khi chị mất, chị bảo anh phải chăm sóc tốt cho em mà…”

Nghe đến đây, Tiêu Sùng Vũ im lặng, không nói thêm một lời nào.

Tôi đặt mạnh hộp dụng cụ xuống, dứt khoát ra lệnh cho đồng nghiệp gọi cấp cứu 120.

“Mạch rất yếu, một người còn chưa chết, mau đưa đi cấp cứu!”

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Khi nữ streamer đang hấp hối được đưa vào thang máy, Kiều Nguyễn vẫn không ngừng tự tin giải thích với những người xung quanh:

“Theo kinh nghiệm hình sự của chúng tôi, hai người này có khả năng vì ghen tị mà giết nhau, sau đó giả vờ tự tử bằng cách treo cổ. Cơ chế ngạt cơ học có những đặc điểm sau—”

Tôi không nhịn được đá cô ta một cú, quát lớn:

“Câm miệng đi! Ai đó kéo cô ta ra khỏi đây đi!”

Diêu Hà lập tức xé tấm thẻ nhân viên mà Kiều Nguyễn mượn được, đẩy cô ta ra ngoài ranh giới cảnh sát:

“Cô ta không phải cảnh sát, những gì cô ta nói chẳng liên quan gì đến chúng tôi!”

Trong lúc hỗn loạn, Kiều Nguyễn ngã nhào trước mặt tôi, bị một người đàn ông trung niên chỉ thẳng vào mặt mắng thậm tệ:

“Không phải cảnh sát thì nói linh tinh cái gì? Pháp y thật còn chưa lên tiếng mà! Cô nghĩ cái gì trong đầu thế, cút đi!”

Kiều Nguyễn xoa lưng vì đau, ánh mắt lạnh lẽo như kim nhọn bắn về phía tôi.

09

Một trong hai nữ streamer được cứu sống.

Trên đường đến bệnh viện, cô ta nắm chặt tay tôi, nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm:

“Tôi với chị em vui quá nên uống rượu, không may trượt chân ngã. Chúng tôi không phải tự tử đâu!”

“Chị có biết không, cả hai chúng tôi đều bị một gã đàn ông lừa. Lừa cả thân xác lẫn trái tim, còn khiến cơ thể đầy thương tích.”

“Lúc đầu, chúng tôi hẹn nhau cùng rời khỏi Hải Thị. Nhưng đến ngày xuất phát, tự nhiên lại nghĩ thông.”

“Vì sao phụ nữ bị tổn thương lại phải âm thầm bỏ đi chứ?”

“Không, tôi không chấp nhận! Ai làm tổn thương tôi, tôi sẽ hủy hoại tất cả của hắn!”

Khi bác sĩ cấp cứu đẩy cô ta đi xa dần, tiếng cười ngạo nghễ của cô ấy vẫn vang vọng, đọng mãi trong lòng tôi.

Vì sao phải tha thứ…

Trên đường về đội, mạng xã hội đã bùng nổ.

Hóa ra, có người đã quay và đăng đoạn nói chuyện của Kiều Nguyễn lên mạng. Các trang tin vô đạo đức nhanh chóng tận dụng, đưa tin về vụ “hai nữ streamer bị sát hại”, khiến dư luận náo loạn.

Tôi cầm điện thoại xông vào văn phòng Tiêu Sùng Vũ, ném thẳng lên mặt anh:

“Tôi không quan tâm anh bảo vệ Kiều Nguyễn đến mức nào, nhưng sao có thể dung túng cô ta nói như vậy tại hiện trường vụ án?”

“Pháp y cấm kỵ nhất là tiết lộ thông tin vụ án với người khác. Nếu cô ta định thi vào pháp y công an, chẳng lẽ không hiểu điều đó?”

“Cô ta rốt cuộc là cái quái gì vậy?”

Tiêu Sùng Vũ bình tĩnh lấy ra một hộp cơm và bình giữ nhiệt, bên trong là bốn món mặn một món canh vừa nấu, đẩy về phía tôi.

Ánh mắt anh mang theo chút gì đó như đang lấy lòng:

“Kiều Nguyễn bây giờ là con gái duy nhất trong nhà, đây là món nợ tôi còn thiếu chị cô ấy. Đừng nhắc đến những người làm mất hứng nữa, trưa nay tôi nấu vài món em thích, thử xem nào?”

Tôi nhìn anh mà bực bội, tát anh hai cái thật mạnh:

“Ăn cái mẹ gì mà ăn? Anh bị làm sao thế, có nhớ mình vẫn là đội trưởng không?”

Tiêu Sùng Vũ chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt điển trai phảng phất vẻ u ám và mệt mỏi đến bệnh hoạn.

“Tôi nhớ chứ. Vì vậy tôi chưa phê duyệt đơn từ chức của em. Đội hình sự số 2 sẽ không bỏ rơi một đồng đội bị thương.”

Nói rồi, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, bàn tay vừa tát anh, đặt trong lòng bàn tay mình xoa nhẹ:

“Đau tay không? Lần sau đánh nhẹ chút, tôi xót.”

Cảm giác anh đang dần thay đổi, và sự thay đổi đó khiến tôi vô cùng khó chịu.

“Không quan trọng. Dù sao anh là đội trưởng, trách nhiệm cũng là của anh.”

“Anh không để tôi đi, vậy chúng ta cứ dây dưa mãi.”

Tôi giật lấy điện thoại, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Vừa bước ra, tôi đối mặt với Diêu Hà đang kinh ngạc nhìn tôi.

“Tiểu Giang, em… định nghỉ việc sao?”

“Đúng vậy, nhưng Tiêu Sùng Vũ không đồng ý.”

Diêu Hà siết chặt hộp cơm trong tay, như đã đưa ra quyết định gì đó, khẽ gọi tôi đến bàn làm việc của chị.

Chị lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho tôi, giọng nói hạ thấp:

“Tôi khuyên em nên nhẫn nhịn một chút. Tiêu đội trưởng vẫn chưa giúp em làm thủ tục báo cáo chấn thương lao động, điều này rất lạ.

Đây là tài liệu tôi đã tổng hợp, bao gồm hồ sơ về việc xin công nhận chấn thương lao động và… bằng chứng về việc anh ấy tự ý lên kế hoạch hành động.

Tôi rất xin lỗi vì sự im lặng của mình đã gây ra cho em những tổn thương không thể cứu vãn. Nếu em cần, tôi sẵn sàng đứng ra làm chứng cho em, dù phải đối đầu với Tiêu đội trưởng, dù có thể mất việc.

Ngày đó chúng tôi thực sự đã làm quá đáng.”

Tập tài liệu rất dày, nặng trĩu như một viên gạch lớn trong tay tôi.

Tôi đã sai lầm một lần.

May mắn thay, số phận vẫn cho tôi cơ hội sửa sai, ném ra một câu hỏi khác để chờ tôi trả lời.

10

Mùa hè, điều kinh khủng nhất khi ra hiện trường là gặp thi thể bị phân hủy nặng.

Và kinh khủng hơn nữa, là một thi thể mang thai bị phân hủy.

Khi nhìn thấy thi thể này, sắc mặt mọi người đều rất tệ.

Tay phải của tôi chưa hoàn toàn hồi phục, nên đành để hai người mới chuyển thi thể xuống tầng.

Tin tức rùng rợn này nhanh chóng lan khắp khu dân cư, cư dân hiếu kỳ chen chúc tụ tập dưới lầu.

Trong lúc di chuyển xuống, cáng bị xóc nảy vài lần, một bàn tay thối rữa, xanh lè rơi khỏi thi thể.

Trong chớp mắt, mùi hôi thối nồng nặc hòa với tiếng hét chói tai vang lên như sóng thần, hiện trường lập tức rối loạn.

Hai người mới bê cáng bị dọa đến ngu người, chân mềm nhũn quỳ xuống đất.

Thi thể suýt trượt khỏi cáng, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

May mà lúc đó, một bàn tay trắng trẻo kịp thời đỡ lấy cáng.

“Cẩn thận chút, để tôi giúp cho.”

Tôi cau mày nhìn, lại là Kiều Nguyễn!

Tiêu Sùng Vũ chưa từng nghiêm cấm Kiều Nguyễn tham gia hiện trường, nên các cảnh sát không ngăn cô ta lại.

Cô ta không biết từ đâu kiếm được một bộ đồ bảo hộ, dễ dàng vượt qua hàng rào cảnh sát.

Bộ đồ đó ôm sát cơ thể hơn bình thường, làm nổi bật dáng người mảnh mai, cao ráo của cô ta.

Khẩu trang chỉ đeo một nửa, lớp trang điểm “giả mặt mộc” tỉ mỉ khiến làn da cô ta trông trắng mịn và xinh đẹp, khiến không ít người rút điện thoại ra chụp lén.

Cô ta cố ý nói:

“Có lẽ người mới chưa quen thôi. Thật ra chúng tôi, pháp y, thường xuyên phải đối mặt với những tình huống như thế này. Dù khổ cực hay mệt mỏi cũng phải chịu đựng, mang lại sự an ủi cho người sống và yên bình cho người chết.”

Nói xong, Kiều Nguyễn nhặt bàn tay thối rữa, nhẹ nhàng đặt lại lên cáng.

Xung quanh vang lên tràng pháo tay.

“Trời ơi, nói hay quá!”

Kiều Nguyễn quay sang nhìn tôi, ánh mắt mang theo chút đắc ý.

Tôi trực tiếp quát:

“Cô là nhân viên quản lý tòa nhà, có thể tránh xa ra không? Ra hiện trường là để diễn kịch sao?”

Đáng tiếc, tiếng của tôi bị tiếng hoan hô của đám đông át đi.

Tôi không còn sức mà đôi co với Kiều Nguyễn, việc quan trọng nhất lúc này là vận chuyển thi thể.

Xe vận chuyển đỗ ngoài khu dân cư, không vào được. Tôi dẫn hai người mới tránh lối chính, đi đường xuyên qua rừng cây nhỏ.

Đang đi, một tiếng “bộp” vang lên từ cáng, âm thanh nặng nề khiến tôi giật mình.

Kiều Nguyễn cũng giật thót, nửa đùa nửa thật quay lại nhìn:
“Gì thế nhỉ? Ai đó lén thả bom à—”

Vừa quay đầu, cô ta bị một loại chất lỏng tanh hôi phun đầy mặt.

Một bào thai đã phân hủy rơi xuống chân cô ta, khiến cô ta hét lên thảm thiết như bị chọc tiết:
“Aaaaaa!!!”

Sau khi phụ nữ mang thai chết, khí phân hủy tích tụ trong khoang bụng có thể đẩy thai nhi ra ngoài.

Tôi nghĩ đó là kiến thức cơ bản của pháp y, nhưng hóa ra cô ta không biết.

Tôi lạnh lùng nói:
“Cô đừng chạy lung tung nữa!”

Tôi giữ chặt cáng, ngẩng lên thì thấy Kiều Nguyễn như con ruồi không đầu, vừa hét vừa chạy loạn, cái thai đã phân hủy lăn lóc theo cô ta khắp nơi.

Một bước bất cẩn, cái thai rơi thẳng vào cống thoát nước đang mở nắp.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả đều im phăng phắc.

“Cô đang làm cái trò chó má gì vậy! Tôi không hiểu mình đang phải đối mặt với loại chuyện gì nữa! Đội hình sự số 2 sắp tan nát rồi sao? Tiêu Sùng Vũ không quản nổi cô à?”

“Cô chờ đấy, tôi không tha cho cô đâu!”

Kiều Nguyễn sợ đến mức mặt tái mét, run rẩy không dám mở miệng.

Khi thi thể được đưa lên xe, đồng nghiệp trong đội ai nấy đều cứng đờ mặt mày.

Châu Dũng là người nhận ra điều bất thường đầu tiên, run rẩy hỏi tôi:

“Bác sĩ Giang, thi thể… bị hủy hoại rồi đúng không?”

Tôi chưa kịp trả lời, Kiều Nguyễn đã nhanh chóng đứng ra, giọng ngọt ngào:

“Phụ nữ mang thai sau khi chết thì việc sinh con là không thể tránh khỏi. Chị An Nhiên nói thai nhi không quan trọng, bảo chúng tôi vứt vào cống xử lý.”