04
Tôi vào ICU.
Khi tỉnh lại, cả đội hình sự số 2 đứng quanh giường tôi, ai nấy đều đỏ hoe mắt.
“Bác sĩ Giang, cô chỉ là pháp y, đánh không lại thì phải chạy chứ!”
“Vụ này tính là hành động cá nhân, liệu cô ấy có được báo công thương không?”
“Chúng tôi bảo cô kéo dài thời gian, cô lại liều mạng thật!”
“Im đi, ngay từ đầu tôi đã phản đối chuyện lấy Tiểu Giang làm mồi nhử rồi! Cô ấy cũng là đồng đội của chúng ta!”
Quá nhiều người nói cùng lúc khiến đầu tôi ong ong, không nghe rõ nổi.
Chờ đến khi họ im lặng, tôi mới khẽ cười mở miệng:
“Lý Bằng là tội phạm truy nã cấp B. Bộ đồng phục này không cho phép tôi chạy trốn. Nhưng tôi cũng không biết phải làm sao để kéo dài thời gian, tôi chỉ là một pháp y.”
“Đó là kẻ đã giết Kiều Tần.”
“Các anh chọn tôi vào đội hình sự số 2, chẳng phải cũng để chờ đến ngày này sao?”
“Nếu lần này để hắn chạy thoát, các anh cam lòng sao?”
Căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Không biết ai đó lỡ miệng thốt lên: “Cô biết về Kiều Tần rồi à?”
Những khuôn mặt bỗng đỏ bừng, ai nấy lúng túng đến mức không dám nhìn tôi.
Sau đó, bác sĩ đến kiểm tra phòng, đuổi hết mọi người ra ngoài.
“Trước đây giấu cô, là lỗi của chúng tôi! Bác sĩ Giang, chúng tôi chờ cô trở lại đội!”
…
Tôi lại ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, bố mẹ đã đến.
Mẹ hỏi tôi có đói không, rồi kéo bàn ăn nhỏ ra, bày cháo bào ngư lên.
Vừa đưa vào miệng, vị ngọt tự nhiên của nguyên liệu tươi ngon khiến tôi kinh ngạc, thanh đạm, không thêm bất kỳ gia vị nào, từng miếng cháo đều toát lên sự tỉ mỉ.
Nhà tôi ở một thành phố nhỏ, không gần biển, bố mẹ còn hiếm khi được ăn bào ngư, chắc chắn món này không phải mẹ nấu.
Khi uống đến muỗng thứ hai, nước mắt tôi bỗng chảy ra không hề báo trước.
Tôi và Tiêu Sùng Vũ từng yêu nhau, sống cùng hai năm, nhưng anh chưa bao giờ nấu ăn.
Tôi nghĩ anh sẽ phá hỏng cả căn bếp.
Thế mà các đồng nghiệp lại không ngớt lời khen ngợi tài nấu nướng của anh, ai cũng bảo món ăn của anh là tuyệt đỉnh, ngon đến mức khó tin.
Sự tò mò của tôi gần như bùng nổ.
Nhưng sau nửa năm nài nỉ, anh vẫn nhất quyết không vào bếp, chỉ nói công việc trong đội bận rộn, anh không có tâm trí nghiên cứu chuyện nấu nướng.
Giờ nghĩ lại, có lẽ là vì ngày Kiều Tần hy sinh, Tiêu Sùng Vũ đã mua sẵn tôm hùm để nấu cho cô ấy ăn.
Thứ tốt nhất, đôi khi lại là thứ mãi mãi mất đi.
Anh không phải không có tâm tư, mà là người đáng để anh dành tâm tư đã không còn nữa.
Mẹ vội vàng lau nước mắt cho tôi:
“Sao thế con gái? Có phải do đội trưởng Tiêu…”
“Hay là cháo mẹ nấu không ngon?”
Tôi đẩy bát cháo ra, im lặng nằm lại trên giường.
Cháo rất ngon.
Nhưng tôi, đã không còn thiết tha nữa.
05
Tay phải của tôi bị thương nghiêm trọng nhất, con dao đã làm rách bốn gân tay và dây thần kinh, khó mà phục hồi được.
Điều này đồng nghĩa tôi không thể tiếp tục chịu được áp lực công việc ở tuyến đầu nữa.
Tôi không nên trách cứ điều gì.
Chọn nghề này, ai cũng đã sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi không thể ngăn mình nghĩ rằng, nếu Tiêu Sùng Vũ nói cho tôi sớm hơn, để tôi chuẩn bị tinh thần, có lẽ kết cục đã khác.
Rõ ràng chỉ là một câu nói.
Tôi mới 27 tuổi.
Cuộc đời còn chưa bắt đầu đã vội khép lại, làm sao tôi cam tâm?
Ngày được xuất viện, tôi nhìn thấy xe của Tiêu Sùng Vũ ở cổng bệnh viện.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt nghiêm nghị của anh toát lên vẻ bình tĩnh, duy chỉ có đôi tay đang nắm chặt vô lăng, run rẩy nhẹ vì dùng quá sức.
“Bác sĩ đã nói với tôi về chấn thương của em. Em có thích làm việc trong phòng thí nghiệm không? Giờ hành chính, lương gấp ba lần hiện tại, công ty gần nhà, sáng tôi có thể lái xe đưa em đi. Ông chủ công ty đó là bạn tôi.”
“Bác trai bác gái về rồi sao? Tôi đã làm món em thích, lên xe về nhà thôi.”
Tôi bình tĩnh hỏi lại:
“Anh không nghĩ rằng chúng ta đã chia tay rồi à?”
Tiêu Sùng Vũ lập tức quay đầu nhìn tôi, yết hầu khẽ nhấp nhô.
“Xin lỗi vì đã để em bị thương, Giang An Nhiên.”
“Xin lỗi thì có ích gì? Anh cũng nên bị đâm bốn nhát, tay phải tàn phế, thì mới gọi là xin lỗi tôi.”
Tiêu Sùng Vũ rơi vào im lặng rất lâu.
Một lúc sau, anh lấy từ trong xe ra một con dao quân dụng Thụy Sĩ, cầm lưỡi dao đưa về phía tôi:
“Nếu như làm vậy khiến em dễ chịu hơn, em cứ ra tay đi.”
Tôi không nhận lấy, mà quay sang chế nhạo anh:
“Hay là anh nói thẳng cho tôi biết, lúc bắt Lý Bằng, anh nghĩ đến trách nhiệm, hay nghĩ đến trả thù cho người phụ nữ anh yêu?”
Tiêu Sùng Vũ sững người, ánh mắt dần né tránh.
“Vậy đổi câu hỏi khác, hôm anh say rượu tỏ tình, anh nhìn thấy là tôi, hay Kiều Tần?”
Không khí trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, cho đến khi âm thanh của máu nhỏ xuống phá vỡ sự im lặng ấy.
Tiêu Sùng Vũ siết chặt nắm tay, để lưỡi dao cứa sâu vào lòng bàn tay, máu chảy đầm đìa.
Anh như không còn cảm giác đau, giọng khàn khàn nói:
“Ban đầu tôi giấu em vì sợ em không chịu hợp tác. Sau đó… tôi cũng mơ hồ rồi.”
“Cho đến khi em nằm trong ICU, tôi mới nhận ra mình ngu ngốc thế nào. Người tôi yêu là em, Giang An Nhiên.”
“Với Kiều Tần, tôi chỉ còn lại cảm giác áy náy. Còn với em, đó là tình yêu.”
Tôi nghe mà cảm giác buồn nôn dâng lên từng đợt, không nhịn được mà tát anh hai cái.
Tiêu Sùng Vũ không hề phản kháng, thậm chí còn nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa bóp, giọng run rẩy:
“Hôm nay đội đã chuẩn bị lễ chào mừng em trở lại.”
“Đội hình sự số 2 này, ngôi nhà này, em có thể ở lại không?”
Tôi ném lá đơn từ chức vào mặt anh, quay lưng bước đi, không chút luyến tiếc.
“Ở cái gì mà ở, cút xa được bao nhiêu thì cút đi.”
06
Từ chức không phải nói đi là đi, cần phải nộp đơn trước một tháng.
Nếu giám định thương tật được thông qua, tôi sẽ nhận được khoản tiền bồi thường, đồng thời có cơ hội được điều sang một vị trí khác.
Chỉ là, chuyện dùng tôi làm mồi câu hoàn toàn do Tiêu Sùng Vũ tự mình sắp đặt.
Nếu tôi được công nhận là bị thương trong khi làm nhiệm vụ, điều đó đồng nghĩa anh sẽ phải chịu xử phạt.
Vậy nên, ngay sau khi xảy ra chuyện, điều anh nghĩ đến đầu tiên là gửi tôi đến công ty của bạn mình, chứ không phải tranh thủ quyền lợi cho tôi.
Người đàn ông tệ hại này, tôi chỉ muốn rời khỏi anh càng sớm càng tốt.
Ngày tạm thời trở lại đội, mọi người vẫn như thường lệ chuẩn bị một buổi chào đón, trên bàn bày đầy bánh nhỏ và trà sữa ba phần đường không đá.
Tôi lạnh lùng lướt qua, đi thẳng vào văn phòng mà không thèm liếc nhìn.
Chị cả trong đội, Diêu Hà, vội vã đuổi theo, ngập ngừng lên tiếng:
“Tiểu Giang, trước đây thực sự là lỗi của chúng tôi. Mọi người đều là đồng đội tốt, vì công việc em có thể thông cảm chứ?”
“Đồng đội tốt chắc không nói dối tôi từng lời, đúng không? Đồng đội của các người là Kiều Tần, không phải tôi.”
Diêu Hà ngượng ngùng ho một tiếng, nhét cốc trà sữa vào tay tôi:
“Uống trà sữa đi, trời nóng thế này—”
“Tôi đã nói tôi chỉ uống toàn đường nhiều đá. Làm việc với mùi tử thi khắp người, tôi chỉ uống nổi nước đá. Nhưng mọi người lần nào cũng mua trà sữa ba phần đường không đá, đây là sở thích của Kiều Tần đúng không?”
Không khí trở nên ngượng ngập, đồng nghiệp Châu Dũng lên tiếng giọng đầy châm chọc:
“Cái gì cũng đừng so với Kiều Tần nữa được không? Cô với chị ấy khác nhau mà.”
“Đúng vậy, khác nhau. Thực tế là tôi không dung nạp được lactose, vốn không thể uống trà sữa. Nhưng trước đây nghĩ rằng mọi người thích mình, nên mỗi lần mua tôi đều uống. Để trả lại ân tình, tôi luôn mua đồ ăn khuya đắt nhất cho cả đội, rất cố gắng để hòa nhập vào đội hình sự số 2 này.”
“Tôi thật ngốc, phải không?”
Diêu Hà hoàn toàn cứng họng, không biết phải nói gì.
Qua tấm kính văn phòng, Tiêu Sùng Vũ đứng lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt đen sâu thẳm tràn đầy hối hận.
Đúng lúc này, một giọng nói mềm mại vang lên từ góc phòng:
“À, tôi là người mới nên chưa hiểu rõ lắm.”
“Nhưng làm ngành công an này, bị thương chẳng phải là chuyện thường sao? Chúng ta từ lâu đã chuẩn bị tinh thần hy sinh mà.”
“Mọi người là đồng nghiệp thôi, đâu cần phải thấp mình chiều chuộng ai đó chứ? Một cô gái như vậy chẳng phải quá tiểu thư sao?”
Mọi ánh mắt đều đồng loạt quay sang, tất cả ngây người sững sờ.
“Kiều… Kiều bác sĩ?”
Không thể nào, đó là Kiều Tần sao???
07
Không, cô gái trước mặt mặc đồng phục của công ty quản lý tòa nhà, dù cũng buộc tóc đuôi ngựa cao, nhưng khuôn mặt trẻ trung hơn Kiều Tần rất nhiều.
Cô ấy mỉm cười ngọt ngào, chạy đến trước mọi người tự giới thiệu:
“Chào mọi người, tôi là Kiều Nguyễn, vừa tốt nghiệp đại học y khoa năm nay. Ước mơ của tôi là trở thành một pháp y xuất sắc như chị tôi, mong mọi người giúp đỡ nhiều!”
Cả văn phòng im lặng như tờ, không ai dám nói một lời.
Kiều Nguyễn ngây thơ chớp chớp mắt, chủ động bắt tay tôi, cười duyên dáng:
“Chào chị.”
“Nghe nói chị cũng là pháp y? Chúng ta làm nghề này thì không được sợ khổ sợ mệt, sao có thể vì bị thương mà giận dỗi đồng đội chứ?”
“Ở nhà được cưng chiều như công chúa thì thôi, đi làm làm gì có ai cưng chiều chị chứ? Đội hình sự số 2 là một gia đình lớn, chị làm vậy rất ảnh hưởng đến đoàn kết.”
Mặt Diêu Hà tái mét, vội quát Kiều Nguyễn ngậm miệng.
Tôi trực tiếp mở nắp cốc trà sữa, hất thẳng vào người Kiều Nguyễn, khiến cô ta thét lên sợ hãi.
“Chị làm cái gì vậy!”
“Tôi đang giận dỗi đây, không vui thì cứ đi kiện tôi đi.”
Kiều Nguyễn run rẩy như gà rớt nước, Diêu Hà đứng phía sau kéo nhẹ tay áo tôi, các đồng nghiệp cũng lần lượt đưa khăn giấy cho Kiều Nguyễn, cố gắng hòa giải.
Đúng lúc này, Tiêu Sùng Vũ bước ra khỏi văn phòng.
Kiều Nguyễn như thấy cứu tinh, lao tới ôm lấy cánh tay anh:
“Anh rể!”
“Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, không biết em nói sai gì khiến chị pháp y này giận, chị ấy hung dữ quá!”
Mọi người đồng loạt tản ra, giả vờ bận rộn với công việc trong tay.
Tiêu Sùng Vũ liếc qua Kiều Nguyễn, giọng nói lạnh lùng:
“Tôi không nhớ đội hình sự số 2 tuyển thêm pháp y mới. Công ty em làm là công ty quản lý tòa nhà, đừng đứng đây nói lung tung.”
“Em muốn tôi làm gì? Bênh vực em, để người của tôi phải chịu ấm ức sao?”