Biểu cảm lớp phó lập tức thay đổi. Khóe miệng cô ta nhếch lên thành một nụ cười quái dị. Cô ta bất ngờ vươn tay, bóp chặt lấy cánh tay tôi, lực mạnh đến bất ngờ.
“Tiểu Hầu Gia! Chính cô ta! Cô ta là tên xuyên không cuối cùng!” Cô ta hét lên, giọng đầy đắc thắng.
Đám lính phủ Hầu từ bốn phương tám hướng bất ngờ xông ra, nhanh như quỷ mị, vây kín chúng tôi.
Tiểu Hầu Gia từ lúc nào đã đứng ở gần đó, vẫn tao nhã như cũ, nhưng ánh mắt nhìn tôi thoáng chút nghi ngờ.
“Tiểu chủ quán, thật sự cô cũng là người xuyên không?” Giọng hắn lẫn chút không tin nổi.
Lớp phó lập tức quỳ sụp, bò đến gần Tiểu Hầu Gia như một con chó đang cầu xin: “Không sai đâu! Nếu không tin, ngài cứ xem cổ tay cô ta! Nhất định có dấu hiệu của hệ thống công lược!”
Tên lính bên cạnh lập tức thô lỗ vén tay áo trái tôi lên, nhưng lại khựng lại: “…Không có?!”
Cổ tay tôi nhẵn nhụi, không có bất kỳ dấu vết nào.
Lớp phó sững lại một nhịp, sau đó càng cuống cuồng: “Chắc chắn là tay kia! Kiểm tra tay kia!”
Binh lính lại lật nốt tay phải tôi lên, nhưng kết quả vẫn trống trơn.
Khuôn mặt Tiểu Hầu Gia từ từ giãn ra, sự đề phòng trong mắt cũng tan đi.
Lớp phó dù mù vẫn nhận ra không khí thay đổi, giọng bắt đầu run rẩy: “Sao vậy… sao các người không nói gì? Cô ta chắc chắn là xuyên không! Tôi thề mà!”
“Tiểu Hầu Gia! Ngài nhất định phải tin tôi!” Giọng cô ta vỡ vụn đầy tuyệt vọng.
Tiểu Hầu Gia khẽ cười lạnh, ánh mắt nhìn cô ta không còn kiên nhẫn: “Lời dối trá độc ác. Người đâu, đánh chết.”
Mặt lớp phó lập tức trắng bệch. Cô ta điên cuồng lắc đầu: “Không! Không thể nào! Cô ta cũng là người xuyên không! Chúng tôi cùng lớp 8 mà!”
“Cô ta là bạn học của tôi, tôi không thể nhận nhầm!”
Cây gậy gỗ nặng nề giáng xuống người cô ta, phát ra âm thanh trầm đục đáng sợ. Tiếng hét xé họng của cô ta vang vọng khắp sân, thân thể vặn vẹo trong đau đớn, máu nhanh chóng nhuộm đỏ váy trắng.
Đột nhiên cô ta ngừng giãy. Ngửa cổ lên trời, cười phá lên như điên: “Đúng! Tôi là lớp phó của lớp 8!”
“Tất cả bọn nó đều bị tôi hại chết! Tiền thưởng đều là của tôi! Tôi sắp được về nhà rồi!”
“Ba, mẹ ơi, con mang 300 triệu về nhà đây! Ha ha ha—con là người giàu nhất thế giới—ha ha—”
Tiếng cười điên loạn đột ngột tắt lịm, thay bằng tiếng nức nở nghẹn ngào, âm u đến rợn người: “Tiểu Hầu Gia… Tiểu Hầu Gia… ngài yêu tôi mà đúng không…”
“Em muốn công lược ngài… muốn ngài yêu em… sao ngài không nhìn em…”
Tôi lặng lẽ nhìn tất cả, chợt thấy hai bàn tay ấm áp che lấy mắt tôi.
Tiểu Hầu Gia đứng sau lưng, giọng dịu dàng: “Nhắm mắt lại, dơ lắm.”
Tôi không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ nghe tiếng hệ thống lạnh tanh lại vang lên:
【Hiện còn 1 người xuyên không sống sót. Quỹ thưởng: 300 triệu.】
…Lớp phó không biết rằng.
Ngay từ khi tôi nhìn thấy biểu tượng của hệ thống trong kho công lược, tôi đã nhận ra nó là điểm yếu chết người. Quá rõ ràng, chẳng khác nào đeo biển “giết tôi đi” trên cổ tay.
Cho nên, tôi đã sớm đưa ra một quyết định.
Tôi đã tự mình cắt bỏ mảng da đó.
Đêm hôm ấy, tôi cắn chặt khăn, dùng con dao nhỏ chậm rãi rạch từng chút một trên cổ tay để cắt đi chỗ da có ký hiệu hệ thống. Cơn đau gần như làm tôi ngất đi, nhưng tôi biết đó là con đường sống duy nhất.
Sau đó, tôi tốn cả đống tiền mua thuốc hồi phục để bôi lên vết thương.
Giờ đây, chỗ da ấy đã liền lặn hoàn hảo, không còn dấu vết gì.
Thế giới này, chỉ còn mình tôi là kẻ xuyên không cuối cùng.
Tiểu Hầu Gia dẫn tôi đến vườn sau của phủ. Hắn đứng bên hồ cá, vung một nắm thức ăn xuống nước. Đám cá chép màu cam tranh nhau quẫy đuôi, nước văng tung tóe.
“Song Hy, ở lại phủ Hầu đi, được không?” Hắn bất ngờ lên tiếng.
Tôi khựng lại: “Gì cơ?”
Tiểu Hầu Gia xoay người, ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên, chầm chậm vuốt ve và lướt xuống cổ tôi. Sự đụng chạm của hắn khiến tôi khẽ rùng mình.
“Tôi biết cô đến từ một thế giới khác.” Giọng hắn trầm thấp đầy mê hoặc.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cô, giống như một ảo ảnh. Cô bị người ta bắt nạt, co ro khóc ở một góc. Khi đó tôi thấy cô thật xinh đẹp, như một con mèo nhỏ, nhưng lại không thể cứu giúp.”
“Lúc ấy, một thứ gọi là hệ thống xuất hiện, nói tôi là nam chính của thế giới này, có thể đưa ra một điều ước.”
“Vậy nên tôi ước cho cô xuất hiện bên cạnh tôi.”
Ánh mắt hắn dịu dàng đến mức như sắp tan chảy. Hắn áp sát cổ tôi, hít sâu một hơi.
“Tôi sẽ đối xử thật tốt với cô.”
“Tôi sẽ vì cô mà đoạn tuyệt mọi nữ nhân khác, chỉ cưới cô làm chính thất.”
“Cô có muốn… vì tôi mà ở lại đây không?”
Tôi khẽ run lên, đôi môi mấp máy, không tự chủ được mà thốt ra: “…Được.”
Thế là tôi gả cho Tiểu Hầu Gia.
Trong thời gian chuẩn bị hôn lễ, tôi ngoan ngoãn nghe lời, làm mọi thứ hắn muốn. Hảo cảm của hắn với tôi tăng vọt lên 90 điểm.
Đêm động phòng.
Tiểu Hầu Gia khoác hỉ phục đỏ rực, đẹp trai đến nghẹt thở. Hắn uống say khướt, nắm chặt tay tôi, ánh mắt đầy khao khát.
Tôi mỉm cười hỏi hắn: “Chàng yêu thiếp không?”
“Đương nhiên.” Tiểu Hầu Gia đáp không chút do dự, “Song Hy, ta yêu nàng.”
“Hãy mãi ở lại phủ Hầu, bên cạnh ta.”
Ngay khoảnh khắc đó, hệ thống vang lên:
【Hảo cảm nam chính đạt 100。】
【Chúc mừng ký chủ công lược thành công, nhận thưởng 300 triệu, mở quyền trở về thế giới thực!】
Tôi khẽ cười, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay đang siết chặt của hắn.
“Tiếc thật, ta không muốn.”
“Gì…?” Tiểu Hầu Gia trợn tròn mắt, không tin nổi.
Tôi rút từ tay áo ra quả bom tôi chuẩn bị sẵn.
“Ở đây có đồ ăn, quần áo, vàng bạc châu báu.” Tôi cười lạnh. “Còn tình yêu của ngài, giữ được bao lâu?”
“Ngài muốn tôi ở lại phủ Hầu.”
“Là để tôi giống lớp phó sao? Vì ngài mà làm mọi thứ bẩn thỉu, cuối cùng bị chính ngài đánh chết?”
“Tiểu Hầu Gia, tôi không dám đánh cược.”
Hắn nhíu mày: “Nàng nghĩ nhiều quá rồi. Ta sẽ không đối xử như thế với nàng.”
Tôi cười khẩy: “Có ai từng nói với ngài chưa, ngài thật sự là một thằng khốn.”
Nói rồi, tôi dùng nến đỏ châm ngòi nổ quả bom. Tia lửa lập lòe cháy lên.
“Ầm——”
Tiếng nổ vang trời, sóng lửa nuốt chửng căn phòng. Trong cơn đau cháy rát khắp người, tôi nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của Tiểu Hầu Gia.
Giây tiếp theo, thế giới xoay vòng.
Hệ thống lạnh lẽo vang lên:
【Ký chủ sắp trở về thế giới thực.】
【Đếm ngược: 3、2、1……】
Tôi mở mắt ra, trở lại căn phòng trọ tồi tàn của mình. Mọi thứ quen thuộc đến chua xót. Phòng chưa đầy 10m2, ẩm thấp tối tăm, bốc mùi mốc.
Tôi vội bật điện thoại lên.
Trong tài khoản ngân hàng của tôi, hiện lên con số chói mắt—300 triệu.
Tôi cất điện thoại, ngả lưng lên chiếc giường ọp ẹp và phá lên cười lớn.
Tôi sẽ sống thật tốt cuộc đời của mình.
(Hết)