Kinh thành, sóng ngầm cuồn cuộn.
Đến ngày Thẩm Uyển Uyển chuyển dạ, mấy nhũ mẫu được nuôi trong Cảnh Vương phủ cũng bị người ta ép uống thuốc thúc sinh, đồng loạt sinh nở sớm.
Sau một ngày một đêm đau đớn, Thẩm Uyển Uyển cuối cùng cũng sinh hạ hài tử.
Nàng ta chẳng kịp để ý thân thể suy yếu, cố gắng chống người dậy hỏi:
“Là trai hay gái?”
Mẫu thân nàng ta hạ giọng đáp:
“Là… con gái.”
Phó Thừa An “rầm” một tiếng đá tung cửa xông vào:
“Đồ vô dụng! Lại sinh ra một con nha đầu! Tiện nhân, ngươi hại ta thê thảm rồi! Hạ cho ta thuốc tuyệt tự, nay lại sinh con gái, ta giết ngươi!”
Thẩm Uyển Uyển “phịch” một tiếng lăn xuống giường, quỳ rạp xuống đất:
“Điện hạ, xin đừng giết Uyển Uyển! Uyển Uyển có cách! Thiếp đã sớm nuôi nhũ mẫu trong phủ, hôm qua đều cho uống thuốc thúc sinh, chắc chắn đều đã sinh con. Hiện giờ không ai biết thiếp sinh trai hay gái, chỉ cần đổi đứa trẻ của nhũ mẫu là được!”
“Như vậy, đứa trẻ sinh ra trong Cảnh Vương phủ sẽ là con trai. Điện hạ, chuyện này chỉ có trời biết đất biết, tuyệt không có người thứ ba hay biết.”
“Sau đó chỉ cần ban cho nhũ mẫu một bát thuốc độc là xong.”
Phó Thừa An sững người một lát, rồi bừng tỉnh.
Đây quả thực là một biện pháp không tồi.
“Người đâu, đi xem nhũ mẫu nào sinh con trai, bế tới đây.”
Rất nhanh, một nam anh nhi được bế vào.
Phó Thừa An ôm đứa trẻ, khẽ cười một tiếng, rồi quay người bế nữ anh nhi trên giường lên, bịt chặt miệng mũi nó.
Chỉ trong chốc lát, nữ anh nhi đã tắt thở.
“Đem nó đưa tới chỗ nhũ mẫu, ban cho nhũ mẫu một bát thuốc độc. Đối ngoại cứ nói là khó sinh mà chết, ngày mai thưởng cho một cỗ quan tài, chôn đi là xong.”
Cảnh Vương hỉ đắc quý tử, hôm sau tin tức đã truyền vào cung.
Hoàng hậu mừng rỡ nói:
“Tốt, tốt! Con ta đã có hậu. Giờ ta phải chọn cho nó một vị chính phi thật tốt. Như vậy, ghi đứa trẻ vào danh nghĩa Vương phi cũng danh chính ngôn thuận.”
Thẩm Uyển Uyển vốn tưởng rằng mẫu bằng tử quý, lại thêm Cảnh Vương không thể sinh dưỡng, thì vị trí Cảnh Vương phi ắt nằm trong tay nàng ta.
Ai ngờ Hoàng hậu lại tuyên bố tuyển phi cho Cảnh Vương, còn nàng ta vẫn chỉ là một thị thiếp trong phủ, đến cả vị trí trắc phi cũng không tới lượt.
Nàng ta vừa khóc vừa chất vấn Phó Thừa An:
“Tại sao? Nay ta đã sinh con cho chàng, vì sao chàng còn muốn cưới người khác?”
Phó Thừa An không kiên nhẫn đáp:
“Nếu không phải vì ngươi, ta sao rơi vào cảnh này? Ngôi vị Cảnh Vương phi, ngươi cũng xứng sao? Nếu để người ngoài biết chính phi của ta là con gái nhũ mẫu, mặt mũi ta để ở đâu?”
“Vương phi phải có xuất thân cao quý, có mẫu gia mạnh mẽ chống lưng. Ngươi có gì?”
Thẩm Uyển Uyển không thể tin nổi nhìn hắn:
“Cái gì? Rõ ràng chàng từng nói không để ý những thứ đó! Chàng nói chỉ yêu mình ta, sẽ cho ta vị trí Vương phi!”
Phó Thừa An giật tay áo khỏi tay nàng ta, lạnh lùng nói:
“Thời thế khác rồi. Uyển Uyển, ngươi ngoan ngoãn một chút. Đợi Vương phi vào phủ, nếu ngươi còn tùy hứng như trước, ta cũng không bảo vệ được ngươi.”
“Chỉ cần ngươi nghe lời, ngươi vẫn là sinh mẫu của đứa trẻ, trong phủ cũng sẽ không thiếu ăn thiếu mặc cho ngươi.”
Đứa trẻ của Cảnh Vương là trưởng tôn của Hoàng thượng.
Đến yến trăm ngày, Hoàng thượng và Hoàng hậu đích thân chủ trì.
Hoàng hậu vì song hỷ lâm môn, chọn đích nữ phủ Hộ bộ Thượng thư – Tạ Bảo Châu làm Cảnh Vương phi.
Thánh chỉ sắc phong được tuyên đọc ngay tại yến trăm ngày, sắc mặt Thẩm Uyển Uyển lập tức trắng bệch.
Tạ Bảo Châu theo mẫu thân vào cung dự tiệc, sau khi lĩnh chỉ tạ ơn, liền nở nụ cười dịu dàng nhìn Cảnh Vương nói:
“Điện hạ, Thẩm thị thiếp vừa sinh hạ hài tử cho vương gia, chắc thân thể còn yếu. Phủ thiếp có một tòa trang viên, trong đó có suối nước nóng rất dưỡng người. Không bằng để Thẩm thị thiếp qua đó tĩnh dưỡng một thời gian, khi trở về sẽ càng có lợi cho việc khai chi tán diệp cho vương gia.”
Một tràng lời quỷ biện.
Nào phải vì khai chi tán diệp, chẳng qua là đuổi nàng ta đi thật xa.
Rời khỏi vương phủ, khi nào quay về, hoàn toàn phụ thuộc vào ý của Vương phi.
Thẩm Uyển Uyển cầu cứu nhìn Phó Thừa An:
“Điện hạ, thiếp không thể rời xa chàng và hài tử, thiếp không đi trang viên.”
Phó Thừa An lạnh lùng nói:
“Uyển Uyển, đây là ý của Vương phi. Ngươi cứ đi ở một thời gian, dưỡng thân thể cho tốt rồi hãy về. Đứa trẻ giao cho Vương phi, nàng ấy sẽ coi như con ruột, ngươi không cần lo lắng.”
Tạ Bảo Châu mỉm cười nhìn Thẩm Uyển Uyển:
“Thẩm thị thiếp yên tâm, sau khi ta vào phủ, đứa trẻ sẽ ghi dưới danh nghĩa của ta, như con ruột của ta vậy, ta sẽ thương yêu nó thật tốt. Ngươi cứ an tâm đi đi.”
Sắc mặt Thẩm Uyển Uyển hoàn toàn mất hết huyết sắc.
Nàng ta từ nhỏ lớn lên trong vương phủ, chuyện gì chưa từng thấy?
Đây chẳng qua là thủ đoạn cao môn – giữ con bỏ mẹ.
Phó Thừa An biết rõ, nhưng hắn không hề thương xót, lập tức đáp ứng.
Đây chính là nam nhân mà nàng ta từng cho rằng sẽ một đời một kiếp, vì quyền thế, nàng ta chẳng qua chỉ là quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Nàng ta gào lên:
“Điện hạ, Vương phi là muốn giữ con bỏ mẹ, nàng ta muốn hại thiếp!”
“Dù không xét đến tình nghĩa ngày xưa, cũng xin nhìn vào việc thiếp đã sinh con trai cho chàng! Điện hạ, chàng quên con của chúng ta rồi sao?”
Trong giọng nói mang theo bí mật chỉ hai người biết.
Ánh mắt Phó Thừa An đột ngột lạnh lại.
Thẩm Uyển Uyển dám dùng chuyện tráo con để uy hiếp hắn?
“Làm càn! Còn không bịt miệng kéo đi! Hôm nay là yến trăm ngày của hài tử, ồn ào cái gì!”
Thẩm Uyển Uyển liều mạng giãy giụa:
“Ngươi không sợ ta nói ra…!”
Lời còn chưa dứt, đã bị bịt miệng kéo đi.
Khánh Vương bước ra:
“Buông nàng ta ra. Nhìn là biết Thẩm thị thiếp có lời muốn nói.”
Phó Thừa An sắc mặt tái xanh:
“Đây là việc nhà của Cảnh Vương phủ.”
Khánh Vương cười lạnh:
“Bản vương thấy chưa chắc.”
Người của Khánh Vương lập tức đẩy kẻ đang áp giải Thẩm Uyển Uyển ra.