Càng nói, thân thể Phó Tây Châu càng cứng đờ, trong mắt dần dâng lên một tầng băng lạnh.
Kinh hoàng lấn át cả phẫn nộ —— anh chưa từng nghĩ, thì ra sự thật lại là Bạch Nhược Tịch giật dây chính con trai mình làm tất cả!
Tại sao cô ta phải làm như thế?
Rõ ràng trong lòng anh chỉ có mỗi mình cô ta, thậm chí bao lần anh đã nói, trừ hôn nhân ra, anh có thể cho cô ta tất cả!
Một loạt câu hỏi khiến đầu óc anh rối loạn, phải vịn chặt thành giường mới gắng đứng vững.
Anh nhất định phải tìm Bạch Nhược Tịch, phải hỏi cho ra lẽ!
Anh lao ra khỏi phòng bệnh như kẻ mất trí.
…
Trời dần sáng, ánh nắng ấm áp phủ khắp nhân gian, nhưng thế giới của Phó Tây Châu thì đã đảo lộn.
Phòng VIP của Bạch Nhược Tịch nằm ở cuối hành lang.
Khi chạy tới, anh nhìn thấy trước cửa phòng có hai gã vệ sĩ lạ mặt, đeo kính đen.
Ngay lúc đó, từ trong phòng vang lên tiếng hét thảm của Bạch Nhược Tịch:
“Đừng! Cút đi!”
Ngay sau đó là một cái tát chát chúa.
Linh cảm bất thường, Phó Tây Châu không kịp nghĩ nhiều, lập tức muốn xông vào.
Nhưng hai gã mặc vest đen đã chắn trước mặt anh.
“Tiên sinh, xin dừng bước.”
Một gã giơ tay, giọng lịch sự nhưng không chút nhân nhượng.
Phó Tây Châu thoáng sững người, rồi nhíu chặt mày, gấp gáp:
“Tránh ra! Tôi phải vào!”
Hai gã liếc nhau, nhưng giọng điệu vẫn kiên quyết:
“Xin lỗi, lệnh của ông chủ chúng tôi, không ai được vào.”
Ngay lúc anh chuẩn bị liều mình xông thẳng, cánh cửa phòng bất ngờ bật mở.
Một người đàn ông cao lớn, lôi Bạch Nhược Tịch thương tích đầy mình ra ngoài.
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cả hai lập tức nhận ra đối phương.
Phó Tây Châu không ngờ chồng của Bạch Nhược Tịch lại vượt nửa vòng trái đất từ Mỹ sang tận đây!
Nhớ đến những lời cô ta từng oán trách về gã chồng tồi tệ ấy, Phó Tây Châu lập tức cảnh giác.
Anh vừa định giành lại Bạch Nhược Tịch từ trong tay gã, vừa lạnh lùng cảnh cáo:
“Đừng làm càn!”
Người đàn ông kia —— Cố Diễn Đình —— nhìn anh một lượt, khẽ cười khinh bỉ:
“Phó tiên sinh, chẳng lẽ con đàn bà này chưa bao giờ kể cho anh nghe ‘thành tích vẻ vang’ của ả ở nước ngoài sao?”
Câu nói ấy như chọc trúng nỗi sợ của Bạch Nhược Tịch, cô ta thét chói tai, giãy giụa cào lên mặt Cố Diễn Đình:
“Cố Diễn Đình! Anh đừng có nói bậy!”
Nhìn bóng dáng “người thanh mai ngoan hiền” trong trí nhớ nay biến thành dáng vẻ chanh chua điên loạn, Phó Tây Châu thoáng sững sờ.
Cố Diễn Đình nhíu mày, phẩy tay ra hiệu cho vệ sĩ khống chế, bịt chặt miệng cô ta.
“Phó tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta cần ngồi lại nói rõ, giải thích sạch sẽ những hiểu lầm này.”
…
Trong quán cà phê đối diện bệnh viện, Cố Diễn Đình nhấp một ngụm cà phê đắng, từ tốn bắt đầu kể lại quá khứ giữa hắn và Bạch Nhược Tịch.
Đó là câu chuyện mà Phó Tây Châu chưa bao giờ biết.
Năm ấy, Bạch Nhược Tịch không hề bị nhà họ Bạch ép gả, cũng chẳng có ai uy hiếp gì cô ta.
Chỉ đơn giản là cô ta thấy cuộc sống quá nhàm chán, muốn tìm chút kích thích, thế là dắt theo vệ sĩ đẹp trai nhất nhà —— chính là Cố Diễn Đình, giả chết rồi trốn ra nước ngoài.
Đối với Cố Diễn Đình, được tiểu thư cao cao tại thượng để mắt tới chẳng khác nào nằm mơ.
Để Bạch Nhược Tịch tiếp tục được sống trong xa hoa, anh ta liều mạng đi kiếm tiền —— quán bar, sòng bạc, thậm chí là võ đài ngầm, nơi nào cũng dấn thân.
Ban đầu Bạch Nhược Tịch rất vui, nói rằng mình đã chọn đúng người.
Nhưng sau đó, cô ta bắt đầu ghét bỏ vết sẹo và mùi mồ hôi trên cơ thể anh, hễ có chuyện không vừa ý lại trút giận, oán trách rằng nếu không lấy anh ta, cô ta đã chẳng phải tha hương nơi đất khách, chịu bao khổ cực.
Thế là một lần, khi anh ta lại xuống võ đài ngầm, Bạch Nhược Tịch thừa cơ cuỗm sạch tiền bạc trong nhà rồi chạy trốn về nước.
Cô ta chỉ để lại cho anh một tờ đơn ly hôn cưỡng chế từ tòa án.
Ngày hôm đó, Cố Diễn Đình bị đánh trọng thương, suýt chết trong căn nhà trống rỗng. May thay, gia tộc họ Cố, vốn tìm kiếm anh suốt bao năm, đã kịp thời đưa anh về.
Nhờ vậy anh mới còn mạng sống, mới có thể quay lại quê hương tìm vợ cũ tính sổ.
Chính vì biết tin này, Bạch Nhược Tịch mới vội vã tìm một cái ô che chắn —— mà người đó chính là Phó Tây Châu.
Bởi ở kinh thành này, chỉ có nhà họ Phó mới đủ sức đối kháng nhà họ Cố.