Nhờ người đi học hộ, không cẩn thận lại nhờ trúng một nam sinh.

Đến lúc điểm danh tên tôi, anh ấy lớn tiếng đáp: “Có mặt.”

Giáo viên ngạc nhiên: “Hạ Giai Ngôn sao lại thành nam rồi?”

Nam sinh ngớ ra một giây, rồi nhanh trí đáp:

“Thực ra, em là bạn trai cô ấy, cô ấy bị ốm, nhờ em đến ghi bài hộ, sau này khỏe lại sẽ học bù.”

Cả lớp ồ lên ngạc nhiên.

Hàng ghế đầu, Đoạn Tinh Trạm đứng dậy, gật đầu với nam sinh kia, cười như không cười:

“Xin lỗi nhé, nhưng tôi mới là bạn trai của Lục Giai Ngôn, vậy cậu là ai?”

Đoạn Tinh Trạm là nhân vật nổi bật của khoa Khoa học Máy tính.

Còn tôi là sinh viên mờ nhạt, chật vật qua môn, một tháng không gặp, câu đầu tiên cậu ấy nói là:

“Giai Ngôn, nếu cậu cứ mãi lêu lổng thế này, sau này chỉ có thể lụi bại mà thôi.”

Nói câu này, cậu ấy đã nhìn đồng hồ đến ba lần, như thể từng giây ở bên cạnh tôi đều là lãng phí thời gian của cậu ấy.

Tôi gật đầu, bình tĩnh đáp:

“Tớ đúng là một kẻ vô dụng, không xứng với anh. Chia tay đi.”

Để thoát khỏi cậu ấy, tôi nhờ nam sinh đi học hộ đóng giả làm bạn trai.

Đến khi chia tay thành công, mắt nam sinh đi học hộ sáng rực:

“Tuyệt quá!”

“Vậy anh có thể ‘trở thành bạn trai chính thức’ rồi đúng không?”

1

Khi bạn cùng phòng gọi điện đến, tôi đang ngồi bất động trong phòng vẽ suốt mười tiếng.

“Giai Ngôn, mau xem Tường Đại Học đi, cậu nổi rồi đấy hahaha!”

“Cậu mau đi giải thích với Đoạn Tinh Trạm đi!”

Tôi khẽ cử động ngón tay tê cứng, mở Tường Đại Học, bài đăng đầu tiên là một video.

Trong video, giáo viên đang điểm danh.

Đến tên tôi, một nam sinh lớn tiếng đáp “Có mặt.”

Sau khi bị giáo viên phát hiện, cậu ta nhanh trí ứng biến,

Giả vờ là bạn trai tôi, còn tạo hình tượng cho tôi là người ham học.

Không ngờ bạn trai thật lại xuất hiện, vạch trần ngay tại chỗ.

Bình luận phía dưới tràn ngập tiếng cười.

【Đoạn học trường bị cho ra rìa rồi sao?】

【Cười ngất, nhìn là biết cậu kia đi học hộ mà.】

【Nhanh trí thật, nhưng không ngờ gặp phải bạn trai thật, bị bóc trần ngay tại chỗ.】

Tôi tối sầm mắt lại, mở khung trò chuyện với người đi học hộ:

【Sao cậu không nói tôi là con trai?】

Đây là môn chuyên ngành, giáo viên biết mặt học sinh nhưng không quá quen.

Kế hoạch ban đầu là để bạn nữ đi học hộ đeo khẩu trang, ngồi ở hàng ghế sau.

Như vậy, giáo viên khả năng cao sẽ không nhận ra.

Sau khi kết bạn với người đi học hộ, thấy giới tính trên WeChat hiển thị là nữ nên tôi cũng không hỏi nhiều.

Nhưng không ngờ, đối phương lại là nam.

Tin nhắn đối phương trả lời ngay lập tức:

【Xin lỗi, hu hu! Đây là lần đầu tôi đi học hộ nên chưa quen quy trình. (Mèo cụp tay JPG)】

【Lúc ấy tôi nghĩ nhanh quá, không ngờ bạn trai cậu cũng có mặt. (Mèo khóc JPG)】

【Tôi đã giải thích với bạn trai cậu rồi, không để lại hiểu lầm đâu. (Mèo đáng thương JPG)】

【Thật sự xin lỗi, để tôi mời cậu ăn một bữa chuộc lỗi nhé. (Mèo rơi lệ JPG)】

Tôi thoát khỏi khung trò chuyện, thở dài một hơi.

Tiêu rồi.

Đoạn Tinh Trạm chắc lại nổi giận vì tôi trốn học nữa.

Một tháng trước, chúng tôi đã cãi nhau to vì chuyện này và chiến tranh lạnh đến giờ.

2

Tôi và Đoạn Tinh Trạm là hàng xóm cửa đối cửa, lớn lên bên nhau.

Từ nhỏ, cậu ấy đã là người vô cùng tự giác, còn tôi thì vô tư lơ là.

Khi những đứa trẻ khác chơi đùa thoải mái, tôi lại bị cậu ấy ép làm bài tập.

Cậu ấy cau mày, mím môi nghiêm nghị:

“Cậu làm sai chỗ này, phạt viết lại mười lần.”

Tôi khổ sở không tả nổi.

Lên cấp ba, Đoạn Tinh Trạm xin được ngồi cùng bàn với tôi, mỗi ngày đều đốc thúc tôi.

“Cậu phải cố gắng, để chúng tôi cùng vào đại học B.”

Nói những lời này, người luôn trầm tĩnh, nghiêm nghị ấy đỏ ửng đôi tai.

Liên tục nhấn mạnh “chúng tôi cùng nhau.”

Vì lời này, tôi không ngừng cố gắng, ngày đêm ôn tập.

Cuối cùng, cả hai cùng thi đỗ ngành Khoa học Máy tính của đại học B, ngành học nổi tiếng nhất.

Ba mẹ tôi vui mừng đến rơi nước mắt.

Họ nói rằng Đoạn Tinh Trạm chính là “phúc tinh” của nhà tôi.

Nếu không nhờ cậu ấy, chắc tôi đã đi sai đường, tự hủy hoại tương lai.

Ngày nhận được giấy báo nhập học,

Ai cũng cười rạng rỡ, mừng cho tôi.

Giữa ngày hè nắng chói chang, tôi lại thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân run rẩy.

Bởi vì, trong tất cả nguyện vọng tôi đã tự tay điền vào,

Không hề có ngành Khoa học Máy tính.

Và với điểm số của tôi, hoàn toàn không cần phải điều chỉnh nguyện vọng.

Là có người đã thay đổi nguyện vọng của tôi.

3

Ngày đầu tiên ở đại học, tôi đã biết tôi ghét viết code.

Những quy tắc và trật tự cứng nhắc chỉ khiến tôi thấy nhàm chán.

Tôi thường xuyên trốn học, lén đi học vẽ, nhưng không dám để Đoạn Tinh Trạm biết, tuy nhiên giấu thế nào cũng không nổi.

Khi cậu ấy biết tôi trốn học để đi vẽ, cậu ấy nhíu mày, từng từ từng chữ đều rõ ràng:

“Không chịu học hành gì cả.”

Giọng điệu nghiêm khắc như bố mẹ tôi năm nào.

Tháng trước bọn tôi cãi nhau to, không vui vẻ gì mà chia tay.

Là vì tôi đã nộp đơn xin chuyển ngành.

Đoạn Tinh Trạm rất giận.

Cậu ấy thấy tôi quá bướng bỉnh, không có trách nhiệm với tương lai của tôi.

Lúc ấy, tự nhiên tôi thấy mệt mỏi, không muốn giải thích gì với cậu ấy nữa.

4

Tôi mở khung trò chuyện với Đoạn Tinh Trạm.

Lịch sử chat dừng lại ở cuộc trò chuyện một tháng trước, nghĩ một lát, tôi nhắn tin cho cậu ấy.

【Tinh Tinh, đoán xem hôm nay là ngày gì!】

Không có phản hồi, tôi lại nhắn:

【Đoán không ra là sẽ bị phạt một cái hôn đấy nhé.】

Một tiếng sau.

【Thôi nào, biết ngay là cậu cố tình không đoán để đòi hôn rồi mà.】

【Hôm nay là Ngày Đại Dương Thế Giới, chúng tôi đi ăn mừng đi!】

【Tinh Tinh ở đâu vậy, toá đến tìm cậu nhé~】

Tôi có chút hụt hẫng.

Ý định làm hòa rõ ràng vậy rồi, mà cậu ấy sao vẫn không trả lời, tôi vừa ăn vừa trượt tay xem lại khung chat, đợi tin nhắn của Đoạn Tinh Trạm.

Mạng căng tin không tốt.

Tôi sợ tin nhắn bị trễ, không thấy được ngay, ắn mất hơn một tiếng rồi.

Đối diện vẫn im lặng.

5

Tôi lại hỏi bạn cùng phòng của Đoạn Tinh Trạm, biết được cậu ấy đang ở phòng thí nghiệm.

Khi tôi đến nơi, cậu ấy đang kiểm tra bug, lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt trầm tĩnh, tập trung.

Tôi vẫy tay thật mạnh: “Tinh Tinh!”

Đoạn Tinh Trạm nghe thấy, nhanh chóng liếc nhìn tôi một cái.

Sau đó quay đầu sang một bên, giả vờ thờ ơ:

“Cậu đến đây làm gì?”

Tôi ôm lấy cánh tay cậu ấy, bất ngờ hôn lên môi cậu một cái:

“Tinh Tinh, đừng giận nữa! Tớ sai rồi, được không nào?”

Đôi tai của cậu ấy hơi ửng hồng.

Vẻ lạnh lùng vừa nãy như băng tuyết tan chảy, chuyển thành ánh nắng ấm áp buổi sáng mùa đông.

“Ừm.”

“Sai ở đâu?”

“… Đi ăn đi. Cậu có cả quầng thâm rồi, lại thức đêm viết code nữa đúng không, chắc chắn chưa ăn gì.”

Tôi cố chuyển chủ đề, nói thật, tôi chẳng thấy tôi sai ở đâu cả, Đoạn Tinh Trạm trở lại với vẻ mặt không cảm xúc.

“Xin lỗi hai người, giờ chưa thể đi ăn đâu.”

Tôi quay lại.

Là Tô Diệu Diệu, người hay hợp tác thi đấu với Đoạn Tinh Trạm.

Cô ấy mỉm cười xin lỗi tôi.

“Có một cuộc thi quan trọng sắp hết hạn nộp bài. Tôi và Đoạn Tinh Trạm cần hoàn thiện nốt phần code. Xin lỗi nhé, cậu ấy không thể đi ăn cùng cậu được.”

“Tôi đã gọi đồ ăn, sắp tới rồi, cậu có muốn ở lại ăn cùng không?”

Giọng điệu của cô ấy mang chút kiêu ngạo khiến tôi thấy không thoải mái.

Nhưng Đoạn Tinh Trạm từng nói, cuộc thi này rất quan trọng với cậu ấy.

“Vậy tôi sẽ không làm phiền nữa.”

“Tinh Tinh, khi nào cậu rảnh thì toá sẽ tìm cậu đi ăn.”

Đoạn Tinh Trạm khẽ đáp “Ừ.”

Tô Diệu Diệu cười nói: “Vậy khỏi tiễn cậu nhé.”

Cảnh cuối cùng trước khi đóng cửa.

Là Đoạn Tinh Trạm và Tô Diệu Diệu ngồi gần nhau, chăm chú thảo luận về code.

Tự nhiên tôi thấy có chút chua xót trong lòng.

Scroll Up