Dì Triệu đã tái mặt nhưng vẫn cố gắng làm nốt nỗ lực cuối cùng: “Phu nhân, ta biết Ninh cô nương lớn lên theo bà, nàng quý giá như ngọc, địa vị ngang hàng với đích nữ, con gái ta không tài nào so được với nàng.”
“Bà muốn bao che cho cô nương Ninh, không ai dám trái ý bà, nhưng chẳng lẽ trong một phủ Thẩm rộng lớn như vậy, chủ mẫu và đích nữ có thể tùy ý làm bậy, còn chúng ta là di nương thứ nữ thì không đáng sống sao?”
Phu nhân nhìn Triệu di nương, người bỗng cười.
Khi phu nhân lạnh mặt nói chuyện, Triệu di nương chưa bao giờ sợ người.
Nhưng lúc này khi phu nhân cười, chỉ là một nụ cười bình thường mà Triệu di nương lại rùng mình.
Phu nhân nhìn chằm chằm Triệu di nương, nhưng nói với bà Ngô: “Đem người lên đây.”
Bà Ngô như hiểu ý, quay người đi ra ngoài, chốc lát sau, hai người cận vệ áp giải một nha hoàn tóc tai bù xù, mặt mày nhếch nhác vào.
Thẩm Hoàn Dung thất thanh kêu lên: “Tiểu Hà…”
Triệu di nương lập tức véo mạnh Thẩm Hoàn Dung, nàng mới im lặng nhưng người vẫn run rẩy không ngừng.
Nàng không thể không run rẩy vì nha hoàn tên Tiểu Hà đang nằm rạp trên mặt đất, mặt đầy máu, mười ngón tay bị kẹp vào những tấm ván gỗ, máu thịt lẫn lộn.
Những thân nữ trong phòng sợ hãi hét lên, vội vàng tránh đi, chỉ có phu nhân vẫn bình thản, giọng không chút dao động:
“Chiều nay, bà Ngô đã thấy nha hoàn này chạy loạn lên trong viện, cố tình gây ra tiếng động lớn để đánh lạc hướng lính canh.”
“Sau đó, cô ta lại xuất hiện trong phòng trong, khi ra ngoài bị gia đinh đi ngang qua nhìn thấy với vẻ mặt rất hoảng hốt.”
“Ta thấy có điều không ổn, đã quyết định ra mặt thay lão gia phán xét.”
“Đây là bản cung khai đã có ký tên điểm chỉ, lão gia có thể xem qua.”
Phu nhân nhẹ nhàng vẫy tay, bà Ngô đưa một bản cung khai có dấu điểm chỉ lên cho cha ta.
Dường như đoán trước được Triệu di nương và Thẩm Hoàn Dung sẽ tìm cách chối cãi, phu nhân lạnh lùng phong tỏa hết mọi đường lùi: “Để tránh có người nói ta bức cung, khi thẩm vấn, ta đã đặc biệt mời các trưởng bối trong tộc họ Thẩm đến chứng kiến, họ đều có thể làm chứng lời nha hoàn này khai hoàn toàn đúng sự thật.”
Cha ta cầm bản cung khai của Tiểu Hà, tay không ngừng run rẩy.
Ngài hoàn toàn không ngờ, lão phu nhân lại lợi hại như vậy.
Người phụ nữ này từ khi vào gia trang đã ít nói, ngài cho rằng người vô vị, không sủng ái người, và cũng yên phận ở một góc thanh tu trong Phật đường để thiền định.
Nhưng ngay lúc này, ngài mới nhận ra, người phụ nữ này tuy im lặng nhưng đã xử lý mọi việc chu toàn.
Người nhìn thấu mọi chuyện và đã sớm bắt được nội gián.
Khi cơn bão tố thật sự nổi lên, người đã thẩm vấn xong tất cả mọi người.
Nhưng lại bình tĩnh đợi đối phương ra tay trước.
Bây giờ, sự việc đã lớn đến mức ngay cả các trưởng lão trong họ Thẩm cũng được mời đến chứng kiến thẩm vấn. Cho dù ngài có muốn bảo vệ Triệu di nương và Thẩm Hoàn Dung cũng không thể bảo vệ họ được nữa.
Tiểu Hà sợ hãi, liều mạng dập đầu quỳ lạy:
“Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng, tất cả đều là do cô nương Dung và Triệu di nương sai bảo, họ nói sau khi sự việc hoàng thành sẽ cho thần ba trăm lượng bạc…”
Mặt cha ta tái nhợt.
Ngài cúi đầu, nhìn Triệu di nương và Thẩm Hoàn Dung đang quỳ dưới đất.
Thẩm Hoàn Dung đã sợ hãi run như cầy sấy, Triệu di nương dẫu sao cũng từng trải, lúc này dùng hết sức để giả vờ đáng thương nhìn cha ta: “Lão gia, thiếp đã hầu hạ ngài hơn mười năm qua, xin ngài hãy cứu thiếp với…”
Phu nhân cắt lời Triệu di nương, bước tới trước mặt cha ta: “Ta chỉ hỏi lão gia một câu – trộm cắp là đại tội, theo như gia pháp là ba mươi gậy, vậy thì tội vu oan giá họa thì sao?”
Cha ta nhìn Triệu di nương khóc đến gần ngất, rồi nhìn phu nhân, ngài im lặng, trong im lặng là sự cầu xin.
“Phu nhân.” Cha ta khẽ nói, “Mẹ con họ đã làm sai nhưng vẫn chưa đến mức vu oan giá họa…”
Lời vừa dứt, ngay cả người hầu cũng không chịu nổi.
Cha ta sủng thiếp diệt thê, thiên vị đến mức này là không thể tha thứ.
Ta bị nghi trộm cắp, sự việc chưa rõ ràng đã muốn phạt theo gia quy.
Triệu di nương và Thẩm Hoàn Dung vu oan giá họa, chứng cứ rành rành ra đó lại muốn bỏ qua nhẹ nhàng.
Mọi người đều lộ rõ vẻ phẫn nộ, chỉ có phu nhân vẫn bình tĩnh như nước.
Người bình thản nói: “Ồ, lão gia nghĩ vậy sao?”
Không đợi cha ta trả lời, lão phu nhân đã xếp váy quay đi, nắm vào tay bà Ngô bước ra ngoài: “Vốn dĩ ta nghĩ rằng chuyện trong nhà không nên vạch áo cho người xem lưng, hy vọng lão gia có thể giải quyết công bằng. Nhưng giờ ta thấy, lão gia bận việc triều chính đến mờ mắt, chuyện trong nhà lại không rõ ràng được, vậy thì…”
“Báo quan đi.”
Lời chưa dứt, mặt cha ta lập tức trắng bệch.
Ngài hét lên: “Ngăn nàng ta lại!”
Các người hầu trong phủ vội vàng xông tới, muốn ngăn đại phu nhân lại.
Nhưng phu nhân chỉ khẽ nhướng mắt, mười mấy cận vệ lập tức bước lên, bảo vệ, vây quanh người.
Bọn học là cựu thuộc hạ của lão tướng quân, chỉ nhận lệnh của đại phu nhân không nhận lệnh của lão gia, những gia nhân bình thường trước những người như tháp sắt này đều sợ hãi mà tự động lùi bước.
Thấy phu nhân sắp bước ra khỏi viện, cha ta cuối cùng cũng hết cách.
Ngài ôm mặt, hét lên: “Người đâu! Kéo Triệu thị và đứa con bất hiếu đó ra đánh cho ta!”
07
Đêm trăng mờ sao thưa, ta ngồi trong viện cùng phu nhân bóc hạt dẻ nước.
Từ ngoài sân xa vọng lại tiếng kêu thảm thiết của Triệu di nương và Thẩm Hoàn Dung.
Phu nhân lau tay, bình thản nói:
“Trong lòng ngươi chắc hẳn đang cười nhạo ta. Vì rõ ràng ta có bản lĩnh nhưng mấy năm nay lại không tranh không giành, để phải sống khổ sở như vậy.”
Ta đặt những quả dẻ bóc xong vào đĩa sứ trắng: “Phu nhân, người không tranh là vì cha ta không xứng đáng để người phải bỏ sức tranh giành.”
Im lặng một lúc, ta nói thêm: “Nhưng phu nhân… nếu yêu ai thì người vẫn nên tranh giành vì nó.”
Tay phu nhân đột nhiên khựng lại.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng lấp lánh.
Thật lâu sau, ta nghe người thở dài nhẹ nhõm: “Ngươi biết rồi à.”
Đúng, ta biết.