“Triệu di nương bây giờ có thể cho tỷ hát tiểu khúc để lấy lòng, sau này sẽ còn làm nhục tỷ nhiều hơn.”

Sắc mặt Thẩm Hoàn Dung thay đổi.

Nhưng chỉ trong chốc lát, tỷ lại cười: “Ngươi chỉ đang ghen tị, cứ đợi đó, sau này ngươi sẽ phải chịu nhiều đau khổ hơn.”

Nói xong, tỷ tỷ quay người bỏ đi.

Thực ra ta không hề lừa dối tỷ.

Kiếp trước, dì Triệu cũng đối xử với ta như vậy.

Người dạy ta hát, dạy ta múa, bảo ta biểu diễn đủ loại tài nghệ cho cha xem.

Lúc đó trong phủ chỉ có đại phu nhân và Triệu di nương, đại phu nhân không được sủng ái, Triệu di nương chỉ dựa vào những điều này đã đủ để giữ chân cha.

Nhưng sau này, cha lại nạp thêm vào cung nhiều người trẻ đẹp, những điều như vậy không đủ nữa.

Triệu di nương đã phải nâng cao thủ đoạn.

Bà ta cho ta uống thuốc, khiến ta ói mửa không ngừng.

Bôi mỡ heo trên sàn khi ta luyện múa để cố tình làm ta ngã chấn thương.

Khi ta bị bệnh và bị thương, bà đến chỗ cha ta khóc lóc, cầu xin cha đến thăm ta và dùng cách này để giữ chân cha lại.

Những năm đó, đối với ta như một cơn ác mộng.

Từ Triệu di nương ta thấy rõ ràng rằng, nếu chỉ dựa vào tình yêu của đàn ông, cả đời này sẽ phải đấu tranh với những người phụ nữ khác vì tình yêu đó.

Càng ra sức chiến đấu, cuối cùng cũng sẽ có ngày thua.

Còn đại phu nhân, người không đấu nhưng người cũng không hề thua.

Trong căn phòng lạnh lẽo như động băng đó, người quản lý điền trang, chủ các cửa hàng, trang trại tới lui, mỗi người đều kính trọng n-gười, không ai dám lừa dối người.

Những người hầu kẻ hạ và người giúp việc càng có trật tự trung thành tuyệt đối với người.

Đã trải qua một kiếp sống, ta muốn trở thành một chủ mẫu như vậy.

Thẩm Hoàn Dung tiếp tục theo Triệu di nương học hát múa, khoe khoang dáng vẻ.

Còn ta thì theo đại phu nhân học cách quản lý sổ sách, quản lý gia đình, đồng thời ta cũng đưa ra những yêu cầu mới.

“Phu nhân, con muốn học kiếm thuật.”

Phu nhân ngạc nhiên.

Trong phòng nàng quả thật có một thanh bảo kiếm.

Từ những lời nói của người hầu, ta đã góp nhặt lại và hình dung ra được quá khứ của phu nhân.

Người từng là nữ tướng dũng mãnh. Khi mười lăm tuổi trên tay đã cầm thanh kiếm này, phá vòng vây của quân nổi dậy, đưa thư cứu viện cho cha và anh bị bao vây và mắc kẹt trong thành.

Tuy nhiên, sau khi cha hy sinh, anh trai sau khi cưới chị dâu đã vội vã gả người cho cha ta, một quan văn ngũ phẩm.

Quá khứ phủ đầy bụi bặm, thanh bảo kiếm cũng nằm yên ở đó.

Ở kiếp trước, Thẩm Hoàn Dung rất sợ thanh kiếm đó.

Nhưng ta lại cảm thấy thanh kiếm đó có một điều gì đó thật khiến người ta khao khát.

“Xin phu nhân, người hãy dạy con học kiếm!”

Ta nhìn phu nhân, người không biểu lộ cảm xúc, khiến lòng ta càng thêm bất an.

Ta không biết, thanh bảo kiếm này đối với nàng là vinh quang hay là đau khổ.

Một lúc lâu sau, phu nhân lạnh nhạt xoay người, chỉ để lại một bóng lưng.

Khi ta đang chán nản nghĩ rằng mình đã bị từ chối thì phu nhân từ xa nói vọng lại một câu.

“Ra sân đi.”

“Cho ta xem ngươi đứng tấn thế nào.”

05

Kể từ ngày đó, ta bắt đầu theo phu nhân luyện kiếm.

Mùa đông luyện ba chín, mùa hè luyện ba sáu.

Xuân đi đông đến, thoắt cái ta đã trở thành thiếu nữ.

Hôm đó, khi ta đang luyện kiếm bên hồ.

Ánh kiếm bay lên,xoay tròn xung quanh lướt qua cành hoa đào, chốc lát sau, tất cả cành hoa cùng lúc rơi xuống, chỉ để lại những vết cắt gọn gàng.

Ta biết, ta đã luyện thành công.

Đột nhiên từ phía sau có tiếng vỗ tay vọng lại, ta giật mình quay lại, mới nhận ra có một nhóm người không biết từ lúc nào đã đến sau tảng đá.

Là một nhóm công tử, tiểu thư ra ngoài du ngoạn.

Trong đó, có chị gái ta Thẩm Hoàn Dung.

Phải công nhận, Thẩm Hoàn Dung đúng là thiếu nữ xuất sắc nhất trong các tiểu thư quý tộc ở đây, hôm nay nàng mặc váy lụa màu đào, người đẹp hơn cả hoa, các công tử đều vây quanh nàng, không ngừng bày tỏ sự ngưỡng mộ.

Đây là điều mà tỷ tỷ chưa từng trải nghiệm ở kiếp trước.

Nhưng khi nàng đang gần như say sưa trong niềm vui, những công tử đó lại nhìn thấy ta đang múa kiếm bên hồ.

Công tử đứng đầu cảm thán: “Ngày xưa có một người đẹp họ Công Tôn, với một điệu múa kiếm của mình đã làm kinh động tứ phương.”

“Bây giờ gặp được người đẹp, còn hơn cả họ Công Tôn!”

Nghe vậy, các công tử khác cũng thi nhau đồng ý.

Không ai để ý đến Thẩm Hoàn Dung đang ngay bên cạnh.

Thẩm Hoàn Dung nhìn ta, ánh mắt u ám như sắp khóc.

Hôm đó, sau khi ta luyện kiếm xong trở về, vừa tắm rửa xong đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa.

“Cây trâm của cô nương Dung bị mất, mọi người tìm kỹ vào.”

Ta đang lau tóc vẫn còn ướt bước ra, đụng phải Thẩm Hoàn Dung dẫn theo một nhóm người giúp việc.

Ta lạnh nhạt hỏi: “Ngươi lại phát điên cái gì nữa đây?”

Thẩm Hoàn Dung liếc nhìn ta một cái, giọng ngọt ngào nói với mọi người xung quanh: “Ta biết, em gái Ninh sẽ không ăn cắp đồ của ta.”

“Chỉ là để tránh nghi ngờ, cũng phải lục soát phòng muội một chút.”

Những người hầu nhận lệnh, xông vào phòng ta rồi lục tung lên.

Chốc lát sau, có người cầm cây trâm chạy ra: “Đại tiểu thư, tìm thấy rồi, ở trên bàn trang điểm của nhị tiểu thư.”

Đúng lúc này, cha ta tiếp khách đi tiếp khách vừa về đến.

Nghe thấy tiếng người ồn ào, ngài không nhịn được bước vào: “Có chuyện gì vậy?”

Vừa bước vào, Thẩm Hoàn Dung đã khóc.

“Muội muội, ta biết em ganh tị vì ta và di nương được cha thương yêu, có ăn ngon, có mặc tốt, nhưng em cũng không thể ăn cắp cây trâm của ta.”

“Đây là báu vật gia truyền của di nương, hôm nay di nương biết cây trâm bị mất, rất tức giận ngất xỉu ngay tại chỗ, giờ vẫn còn hôn mê…”

“Cha, xin hãy làm chủ cho di nương!”

Scroll Up