5

Khi ta tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

Tiểu nha hoàn canh giữ bên cạnh thấy ta mở mắt liền vội chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc Diễn thế tử bước vào.

Ngài ấy kéo ghế ngồi bên giường, ánh mắt đầy khinh bỉ, “Lâm Âm Âm, ngươi có ngốc không? Chính bản thân có mang thai hay không cũng không biết? Nếu không phải con họa mi của ta bay vào sân, phủ Thế tử của ta đã thành hiện trường án mạng rồi!”

“Ta… không mang thai?” Ta ngạc nhiên.

Dù chưa trải qua chuyện này, nhưng ta cũng có thể cảm nhận được cơ thể mình chẳng có gì bất thường. Nhưng kỳ nguyệt sự của ta rõ ràng đã bị chậm.

“Ngươi tìm cái loại lang băm gì thế!” Diễn thế tử châm biếm, nói xong, ngài ấy đột nhiên nghiêng người, cúi sát vào mặt ta.

Người này quả thực sinh ra đẹp kinh diễm, đôi mắt hơi xếch, dường như chiếm trọn tất cả sắc màu của thế gian.

“Hơn nữa, không chỉ không mang thai, ngươi vẫn còn là thân hoàn bích!”

Ta: …

“Thu lại ánh mắt đó, ta không hứng thú với ngươi đâu, nữ y đã kiểm tra cho ngươi rồi.”

“Không phải vậy.” Ta ngừng một chút, trong lòng đầy nghi vấn, rốt cuộc lần ngoài ý muốn đó là chuyện gì?

Sau khi tỉnh dậy trong vòng tay Tống Kính Thư, hắn đã ngầm thừa nhận rằng chúng ta đã viên phòng.

“Có vẻ, công tử Tống gia có chứng bệnh kín nhỉ.”

6

Lời nói đầy ý trêu chọc.

Ta không phải muốn bênh vực cho Tống Kính Thư, nhưng việc Diễn thế tử, một người có bệnh tật trên cơ thể, nói ra lời đó cũng có chút kỳ lạ.

Cuộc sống của ta tại phủ Thế tử trôi qua khá yên bình, hằng ngày chỉ tưới cây, chăm sóc hoa cỏ, đều là những việc nhàn nhã.

Tất nhiên, đó chỉ là lúc ban đầu.

Chẳng hạn như việc vị đại gia này khi ngủ không thích có tiếng ồn trong viện của mình, tất cả người hầu đều phải ở ngoài viện, có khi việc dâng trà, pha mực đều do ta đảm nhiệm.

Dù ta làm những công việc của nha hoàn, nhưng ở phủ Thế tử, ta không thực sự giống một nha hoàn.

Ta cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình, làm việc đúng bổn phận, nhưng Diễn thế tử luôn có cách khiến ta khó chịu.

Ta đã sống nhiều năm ở Tống phủ, cũng coi như có chút kiên nhẫn, nhưng ngài ấy luôn có thể làm ta phá vỡ giới hạn chịu đựng.

Ngài ấy dường như rất thích nhìn thấy ta tức giận. Mỗi khi chọc giận ta, ngài ấy lại nhẹ nhàng thả một câu, “Cái tính khí đánh ta năm mười tuổi đi đâu rồi? Cây gỗ trong phủ Thế tử này còn thú vị hơn ngươi.”

Năm ta mười tuổi, vị công tử này đã nổi danh hoành hành khắp kinh thành rồi.

Khi đó, ngài ấy cùng vài tên tiểu công tử ăn chơi khác đã chặn đường Tống Kính Thư. Tống Kính Thư làm sao có thể chống lại bọn chúng?

Là ta đã ra mặt.

Ta vẫn nhớ lúc đó Diễn thế tử mặc một bộ tử y, tức giận chỉ vào ta, nói: “Lâm Âm Âm, ngươi mắt mù à!”

Được thôi, đúng là ta mắt mù thật.

Những năm đầu, ta cũng là người hoạt bát, mang trong mình khí chất giang hồ. Ta leo cây lấy trứng chim, bắt cá, đánh nhau với A Hoàng ở đầu ngõ, thậm chí còn giả nam trang lên thanh lâu uống rượu hoa, ngắm nhìn các tỷ tỷ xinh đẹp. Sau khi gả cho Tống Kính Thư, ta mới dần thu mình lại, bắt chước dáng vẻ của người khác.

Giờ nghĩ lại, cảm thấy thật ngu ngốc.

“Lâm Âm Âm, từ nhỏ đến lớn, bản Thế tử chỉ bị ngươi cưỡi lên người đánh đập, mối thù này không báo, bản Thế tử sẽ viết ngược tên mình!” Diễn thế tử hơi nhướn mày.

Cưỡi lên đánh?

Ngươi đừng nói thiếu như thế, nghe rất kỳ quái.

Ta theo phản xạ hỏi, “Thế tử muốn báo thù thế nào?”

Diễn thế tử kiêu ngạo như con công xòe đuôi, nở nụ cười đầy bí ẩn.

7

Hôm đó, trong thành mới khai trương một tửu lâu, ta và Diễn thế tử cùng đi. Trước khi ra ngoài, ngài ấy ném cho ta một cái nón lá.

Trong tửu lâu có không ít bằng hữu của ngài ấy . Có lẽ lần đầu thấy hắn dẫn theo nữ nhân, ai cũng tò mò muốn nhìn mặt ta dưới lớp nón lá.

Nhưng tất cả đều nhận được một chữ từ Diễn thế tử:

“Cút!”

Tiểu nhị giới thiệu món ăn, phần nhiều là đồ ngọt. Diễn thế tử nhíu mày, “Nàng không thích ăn đồ ngọt, chỉ mang lên một, hai món là được, còn lại cứ theo thực đơn mà làm.”

Ta thoáng sững sờ. Ta và Tống Kính Thư thành thân nhiều năm, hắn chưa bao giờ biết ta không thích đồ ngọt. Vậy mà ta mới ở phủ Thế tử vài ngày, Diễn thế tử đã để ý. Trong lòng ta khẽ động.

“Nhưng nguyên cả một thực đơn, có phải là nhiều quá không? Chúng ta chỉ có hai người, không thể ăn hết.” Ta nói.

Diễn thế tử liếc ta một cái, nói: “Ngươi đang định tiết kiệm tiền cho bản Thế tử sao?”

Ta còn chưa kịp nói gì, ngài ấy đã bảo tiểu nhị: “Nghe nàng đi.”

Giữa chừng, ta ra ngoài một lát, không đội nón lá, vừa ra đến cửa liền gặp phụ thân và mẫu thân của Tống Kính Thư.

Ta theo họ vào trong gian phòng riêng.

Tống bá phụ rõ ràng đã biết ta từ phòng riêng của Diễn thế tử bước ra, ông nghiêm túc nói: “Âm Âm, con từ nhỏ đã lớn lên ở Tống phủ, chúng ta coi con như con ruột. Nếu con và Kính Thư thực sự không có duyên phận, chúng ta cũng không ép buộc. Nhưng con và Diễn thế tử, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này con làm sao có thể gả đi?”

“Đúng vậy, mấy ngày nay ta bảo Kính Thư tìm kiếm tin tức về con, định đón con về, nhưng không sao tìm được.” Tống bá mẫu nói.

Ta bỗng cảm thấy mình thật ngu ngốc và buồn cười, như một kẻ ngốc bị lừa dối.

Bên tai là lời khuyên nhủ của hai vị trưởng bối, khuyên ta quay đầu là bờ.

Ta vì sao phải giấu giếm giúp Tống Kính Thư, tự làm khổ mình? Người nuôi dưỡng ta là Tống bá phụ và Tống bá mẫu, đâu phải là Tống Kính Thư? Nghĩ thông suốt điểm này, ta liền đem hết mọi chuyện kể ra, sắc mặt của hai vị trưởng bối lập tức thay đổi.

Ta quỳ xuống, dập đầu ba cái: “Ơn dưỡng dục của bá phụ bá mẫu, Âm Âm luôn ghi nhớ trong lòng, và cũng sẽ không vì chuyện của hắn mà thay đổi. Xin hai người tôn trọng ý nguyện của con.”

Khi ta mở cửa rời đi, ta cảm nhận rõ ràng luồng khí bị đè nén trong lòng đã tan biến.

Thì ra không cần phải kìm nén bản thân, thật sự thoải mái biết bao.

Cuộc sống ở phủ Thế tử khác hoàn toàn so với ở Tống phủ.

Scroll Up