8
Sáng hôm sau, Chu Mặc đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng. Bình thường anh không quan tâm nhiều đến việc nhà, thật hiếm khi thấy anh nhiệt tình như vậy.
“Thư Ý, hôm qua em nói không khỏe, bây giờ thấy khá hơn chưa?”
Tôi ngồi xuống:
“Ừ, đỡ rồi. Có lẽ là do lo chuẩn bị đám cưới mà mệt quá.”
Anh tỏ vẻ lo lắng, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
“Thế này đi, từ tối nay anh sẽ ra ngủ ở phòng làm việc, như vậy em có thể nghỉ ngơi tốt hơn, em thấy sao?”
Tôi nuốt một ngụm cháo, ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười:
“Em thấy rất ổn.”
Thấy tôi đồng ý nhanh như vậy, anh ngạc nhiên trong giây lát, ánh mắt có chút phức tạp. Chốc lát, anh dường như nhớ ra điều gì, giọng điệu thoải mái nói:
“Ngày mai, quán lẩu của Trình Tử Hòa khai trương, anh ấy mời em đến. Nếu em bận thì để anh từ chối giúp.”
“Không cần, em sẽ đi.”
Anh ngạc nhiên:
“Không phải trước đây em luôn không thích tụ tập với họ sao? Mỗi lần đi, anh phải thuyết phục em rất lâu em mới đồng ý.”
Nhóm bạn của Chu Mặc rất phức tạp, mỗi lần tụ họp họ đều ép nhau uống rượu.
Tôi đã từng khuyên Chu Mặc, vì sức khỏe nên hạn chế những buổi tiệc tùng kiểu này. Không biết tại sao lời nói của tôi lại đến tai họ, và họ bắt đầu có thái độ khinh thường, không mấy thiện cảm với tôi.
Đặc biệt là sau khi An Tình quay về, những người biết rõ chuyện tình cảm của hai người họ ngày xưa dường như đã ngầm thỏa thuận giữ bí mật.
Ánh mắt của họ khi nhìn tôi luôn mang vẻ mỉa mai không nói thành lời.
Tôi từng phàn nàn với Chu Mặc, nhưng anh không quan tâm.
“Những người đó vốn dĩ như vậy, họ có chút tự nhiên kỳ thị người ngoài, em không cần để ý làm gì.”
Người ngoài sao? Nghe vậy thật chói tai, tôi có chút không vui:
“Nhưng An Tình chẳng phải cũng là người đến sau sao?”
Anh cười khẽ:
“Em làm sao có thể so với cô ấy được? Cô ấy trước đây đã là một phần của bọn anh; hơn nữa, cô ấy mạnh mẽ, không bao giờ tỏ ra yếu đuối như em.”
Nhìn lại mọi chuyện bây giờ, hóa ra từ lâu đã có dấu hiệu rồi.
…
Tôi nhìn vào biểu cảm cau mày của anh, khẽ cười.
“Chúng ta sắp kết hôn rồi, Trình Tử Hòa lại là người bạn thân nhất của anh, em vẫn phải nể mặt chứ.
Hơn nữa… An Tình chắc chắn cũng sẽ đến phải không? Công ty của em đang tiến hành khảo sát về khách hàng tài chính, em có thể nhân dịp này hỏi ý kiến cô ấy.”
Chu Mặc nhíu mày, ánh mắt khẽ giật.
“Tùy em, em muốn đi thì đi. Còn An Tình à, không biết nữa, có thể cô ấy sẽ đến.”
9
Nhà hàng lẩu của Trình Tử Hòa có đẳng cấp sang trọng, lễ khai trương rất náo nhiệt.
Khi tôi và Chu Mặc đến, mọi người trong phòng riêng đang ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn, trò chuyện vui vẻ, lời qua tiếng lại đều tâng bốc Trình Tử Hòa ngồi ở vị trí chủ tọa.
Dù có lớn lên cùng nhau, nhưng sự phân tầng và lợi ích vẫn tồn tại.
An Tình khoác trên mình bộ đồ da sành điệu, ngồi yên lặng trên ghế sofa đơn hút thuốc, làn khói mỏng manh lượn lờ, vẫn toát lên vẻ lạnh lùng và tự do.
Thấy chúng tôi bước vào, cô liếc nhìn tôi một cái, rồi lại thản nhiên quay đi. Khi ánh mắt An Tình chạm vào Chu Mặc, có một chút buồn bã và chịu đựng hiện ra.
Trình Tử Hòa đứng dậy mời chào:
“Chu Mặc và chị Thư Ý đều đến rồi, mọi người vào bàn đi nào.”
Tôi và Chu Mặc ngồi xuống hai chỗ trống. Người đàn ông bên phải Chu Mặc đứng dậy, cất giọng lớn:
“An Tình, qua đây ngồi với tôi này!”
An Tình chỉ liếc mắt một chút mà không nhúc nhích. Mọi người lập tức hùa vào:
“An Tình, ngồi qua đây đi!”
“Sợ Chu Mặc ăn thịt cậu à!”
“Chẳng lẽ cậu sợ anh ấy sao?”
Ai nấy đều có nụ cười đầy ẩn ý trên khuôn mặt. An Tình đứng dậy, dập tắt điếu thuốc:
“Đồ vớ vẩn!”
Cô ấy bước thẳng tới, không chút ngại ngần ngồi xuống cạnh Chu Mặc.
Chu Mặc cười, mắng đùa:
“Mấy tên vô duyên, ăn lẩu mà không biết ngậm miệng lại à!”
Một người trong nhóm cười cười nhìn tôi:
“Thư Ý, đừng để ý nhé, chúng tôi quen đùa như vậy rồi.”
Tôi mím môi cười:
“Ừ, không sao đâu, các anh chị đều lớn lên cùng với Chu Mặc, tôi và anh ấy đã bên nhau nhiều năm, chẳng lẽ mọi người lại hợp tác lừa dối tôi sao?”
Bầu không khí đột nhiên cứng lại trong giây lát. Ai cũng có chút ngượng ngùng, vẻ mặt ít nhiều có phần không tự nhiên. Có người cố gắng xua tan sự ngượng ngùng:
“Nói gì thế, hai người tháng sau là cưới rồi, ai cũng mong các cậu hạnh phúc mà!”
Cũng có người lấp lửng nói:
“Tình cảm mà, còn phải xét đến ai đến trước ai đến sau, nếu cậu đến trước, chắc chẳng ai có gì để nói.”
Trình Tử Hòa ngồi ở vị trí chủ tọa im lặng, không dám nhìn thẳng vào tôi. Chu Mặc đặt mạnh cốc lên bàn xoay, giọng nói nghiêm túc:
“Được rồi, hôm nay là ngày vui của Tử Hòa, mấy người nên ngừng đùa cợt vô duyên đi.”
Mọi người lập tức đồng ý.
“Đúng đúng, hôm nay là ngày vui của Tử Hòa, nào, đồ ăn và rượu lên nhanh nào!”
Lúc này, An Tình bất ngờ nói:
“Anh em vui vẻ, đùa giỡn chút thôi, sao lại gọi là vô duyên chứ? Tôi còn chưa để ý, Chu Mặc, sao anh phải căng thẳng thế?”
Chu Mặc hơi căng người, trên mặt hiện lên vẻ bối rối, cười gượng nói:
“Anh chỉ nói họ thôi, không có ý gì đâu, chỉ là nói theo miệng thôi.”
Giọng điệu rõ ràng đã mềm mỏng hẳn đi. Tình cảnh này giống như một người đàn ông tỏ vẻ mạnh mẽ với thiên hạ, nhưng lại phải cúi đầu trước người phụ nữ mình yêu thương.
Những ánh mắt trêu chọc lại một lần nữa hướng về phía tôi. Trình Tử Hòa bất ngờ đứng dậy, nói lớn:
“Chủ quán mà lại để khách hàng chờ, tôi ra xem thế nào.”
Ngay sau đó, món ăn bắt đầu được dọn lên, các nhân viên phục vụ nối tiếp nhau vào phòng.
Một cô phục vụ trẻ không may nghiêng tay, làm đổ một đĩa đào ngâm lên vai tôi.
Tôi giật mình, thốt lên: “Ôi!”
Chu Mặc đang quay mặt nói chuyện nhỏ với An Tình, ngay lập tức quay lại, lo lắng hỏi:
“Sao thế?”
Thấy rõ sự việc, anh lập tức đứng dậy, giúp tôi cởi chiếc áo khoác bị bẩn ra, rồi cẩn thận khoác lên người tôi chiếc áo của anh.
Mọi hành động diễn ra tự nhiên, chăm sóc tôi một cách tỉ mỉ, không hề giả tạo. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh.
Anh không để ý, lấy khăn lau nhẹ những lọn tóc bị ướt của tôi, vừa lau vừa nói:
“Thư Ý, em có lạnh không? Hay mình về nhà trước nhé?”
Tôi theo phản xạ nhìn sang An Tình. Cô ấy mím môi, khuôn mặt tối sầm lại.
“Em không sao, chỉ là chiếc áo khoác bị ướt mà thôi.”
Tôi bình tĩnh nói:
“Chuyện nhỏ thôi, đừng làm mọi người mất hứng.”
Chu Mặc như bừng tỉnh, khựng lại trong chốc lát, không nhìn thẳng vào An Tình, ngẩng đầu nói với mọi người:
“Thư Ý dạo này sức khỏe không tốt, tôi lo lỡ cô ấy trở nặng thì sẽ phiền phức.”
Nhân viên phục vụ liên tục xin lỗi, Trình Tử Hòa mắng nhẹ, bảo họ nhanh chóng làm sạch áo khoác của tôi.
Trong bữa ăn, An Tình hoàn toàn im lặng, không nói một lời.
Nhân viên sau đó mang trả lại chiếc áo khoác cho tôi, sạch sẽ và đã được sấy khô. Tôi trả lại áo của Chu Mặc và mặc áo khoác của mình.
Chu Mặc chuẩn bị mặc áo vào lại, An Tình đột nhiên chỉ vào một bình xịt trên bàn hỏi:
“Đây là bình xịt khử mùi phải không?”
Trình Tử Hòa gật đầu:
“Đúng vậy, có khách không thích mùi của lẩu dính vào quần áo.”
An Tình nở nụ cười nhẹ:
“Để tôi thử xem.”
Cô ấy nhìn vào chiếc áo của Chu Mặc, nói:
“Áo của anh chắc chắn bị ám mùi rồi, thử dùng xem có hiệu quả không.”
Không đợi Chu Mặc phản ứng, cô ấy cầm lấy chiếc áo từ tay anh, xịt khắp nơi, rồi hờ hững ngửi qua, cau mày nói với Trình Tử Hòa:
“Không hiệu quả, vẫn còn mùi, quán cậu nên đổi sang nhãn hiệu khác đi.”
Sắc mặt Trình Tử Hòa trầm xuống, nhìn An Tình đầy khó chịu.
“Có phải cậu quản hơi nhiều rồi không?”
An Tình sững người, có vẻ không ngờ Trình Tử Hòa lại tỏ thái độ như vậy với cô, mặt tái nhợt, đứng chôn chân tại chỗ.
Không ai muốn đắc tội với Trình Tử Hòa, nên tất cả đều im lặng. Chu Mặc đứng dậy, cầm lại chiếc áo từ tay cô, ngửi thử rồi nhăn mày nói:
“Quả thật có mùi, không khử được thì bỏ đi.”
Nói xong, anh vung tay ném chiếc áo vào thùng rác gần đó.
An Tình và Chu Mặc lặng lẽ nhìn nhau một lúc, rồi cô cúi đầu ngồi xuống, mắt ửng đỏ.
Ánh mắt của Trình Tử Hòa dừng lại trên người tôi, nhưng tôi chỉ cúi đầu nhìn vào chiếc áo trong thùng rác.
Đó là món quà tôi đã tặng Chu Mặc vào sinh nhật anh cách đây một tháng.