Trong bóng tối vô tận, những dòng bình luận lấp lánh bay qua trước mắt tôi.

Chỉ có hai chữ —— cố lên.

Vàng rực, như ánh mặt trời.

Tôi nhìn những dòng chữ từ thế giới khác, mang đầy sự thiện ý, khẽ cười.

Nhưng cười một lúc, nước mắt đã tràn đầy trong hốc mắt.

Để bà không lo lắng, tôi vẫn không để nước mắt rơi xuống.

Dọn dẹp lại cảm xúc, tôi bước ra khỏi bóng tối, nhảy chân sáo chạy về phía bà.

“Bên ngoài lạnh lắm! Mau vào nhà đi, mau vào!”

“Ba con nói khi nào gửi tiền thế?”

Cổ họng tôi đắng nghét, nhưng giọng nói vẫn cố nâng cao âm điệu: “Điện thoại không gọi được, mai con gọi lại ạ.”

Tôi kéo công tắc đèn trắng ở cửa.

Trước mắt tối sầm trong một khoảnh khắc.

Ngay giây tiếp theo, ánh sáng từ chiếc đèn pin rực rỡ hơn hắt đến từ đằng xa.

Tôi theo phản xạ nheo mắt lại.

Tầm nhìn dần rõ ràng, một cậu thanh niên cao gầy trong chiếc áo gió đen đang đạp xe lao đến, phanh xe một cách ấn tượng ngay trước mặt tôi.

Trán cậu lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, miệng còn nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh nhỏ, nói với tôi ——

“Ôn Doanh, chúc mừng sinh nhật!”

“Bụp ——”

Trong tim tôi như có một đóa pháo hoa rực rỡ nổ tung.

Tôi ngẩn người chớp mắt, nhìn Bùi Tư thở hổn hển, quay sang chào bà tôi.

“Chào bà ạ, cháu là Bùi Tư, chữ Tư trong ‘tư do tự tại’.”

Khóe môi tôi vô thức nhếch lên theo nụ cười của cậu.

“Cậu, cậu làm sao biết…”

Bùi Tư không trả lời, mà tháo chiếc ba lô trên lưng xuống, lấy ra một chiếc bánh kem nhỏ xinh.

Cậu cắm nến lên, định châm lửa.

Nhưng gió ngoài trời quá mạnh, ngọn lửa liên tục bị thổi tắt.

Lông mày cậu khẽ nhíu lại.

Ngay lúc đó, một đôi tay đầy vết chai sần, ngón tay vì lao động lâu ngày mà không thể duỗi thẳng, nhẹ nhàng che lấy ngọn nến, chắn gió cho nó.

“Đứa nhỏ, giờ cháu có thể thắp được rồi.”

Giọng bà tôi khàn khàn, già nua nhưng dịu dàng, như ngọn gió từ xa thổi qua cánh đồng lúa vàng óng vào mùa gặt, vượt qua những hàng cây dài bất tận, cuối cùng dừng lại trên cánh đồng mỏi mệt của lòng người.

“Xạch ——”

Bật lửa được bấm một lần nữa.

Ánh sáng vàng nhạt từ ngọn lửa dần hiện lên trong lòng bàn tay bà.

Chiếu sáng những nếp nhăn trong lòng bàn tay bà.

Và cả những khớp tay đỏ ửng vì lạnh của Bùi Tư.

“Ôn Doanh, mau ước đi!” Bùi Tư mỉm cười, đôi mắt cong cong giục tôi.

Bà cũng cười hiền hậu nhìn tôi.

Tôi chắp hai tay trước ngực, từ từ nhắm mắt lại, thầm nguyện ước trong lòng ——

[Cầu mong những người tôi quan tâm đều khỏe mạnh và bình an.
Cả Bùi Tư nữa.]

“Phù ——”

Ngọn nến tắt.

Trước mắt tôi lại hiện lên những dòng bình luận sáng lấp lánh.

Mọi người đều đang nói.

[Chúc mừng sinh nhật Ôn Doanh.]

3

Sau chuyện này, khoảng cách giữa tôi và Bùi Tư đã gần hơn một chút.

Nhưng đó không phải là tình yêu.

Hơn nữa… với tình hình kinh tế hiện tại của tôi, yêu đương thật sự không phải là lựa chọn phù hợp.

Thế nên, vào ngày trở lại trường, tôi quyết định nói thẳng với Bùi Tư: “Cảm ơn cậu đã đến tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng thật sự cậu không phải gu của tôi. Chúng ta làm bạn nhé.”

Cậu ấy đứng sững lại.

Một lúc lâu sau, cậu mới cố cười nhẹ như chẳng có gì.

“Bạn cũng được mà.

“Haha, thật ra tớ cũng không hẳn muốn yêu đương đâu!

“Thôi không nói nữa, ba tớ vừa sinh ra ông nội, bà tớ phải đi thi đại học rồi. Tớ về trước đây!”

Lời vừa dứt, cậu không cho tôi kịp nói thêm, đã xách chiếc xe đạp chạy một mạch về ký túc xá.

Đúng vậy.

Là xách xe.

4

Ký túc nam 502.

Bùi Tư, sau thất bại ê chề trong màn tỏ tình, uống rượu đến mức đứng không vững, nhưng miệng vẫn gào khản cổ hát: “Ồ xì hầy đê yô——”

Ba người bạn cùng phòng đồng loạt bịt tai: “Đau, đau quá!”

Nhưng vấn đề là, Bùi Tư chỉ biết mỗi câu đó.

Vì vậy, đến lần thứ mười ba cậu mở miệng hát “Ồ”, A Kim không chịu nổi nữa, đưa điện thoại cho cậu.

“Anh Tư, tha cho bọn em đi. Anh nhắn cho Ôn Doanh hỏi thẳng xem, nếu không thích anh thì hồi đầu năm học sao cứ nhìn anh mãi thế?”

Nghe lời bạn trong lúc say, Bùi Tư cầm điện thoại, gửi ngay một tin nhắn thoại, hỏi câu hỏi bấy lâu trong lòng.

“Cậu đang làm gì vậy?

“Này, cậu nói không thích tôi, nhưng hồi năm nhất sao cứ hay nhìn tôi trong giờ học? Khi đó cậu cảm thấy tôi cũng ổn đúng không?”

Gửi xong, Bùi Tư ném ngay điện thoại lên bàn của A Kim, căng thẳng đến mức rung đùi không ngừng, cơn say cũng tỉnh hơn nửa.

Một phút sau, A Kim thấy màn hình sáng lên: “Anh Tư, Ôn Doanh trả lời rồi! Có hy vọng rồi, có…”

Câu nói ngắt ngang.

Bùi Tư phấn khích nhào tới, nhưng ngay giây sau mặt cậu lập tức cứng đờ.

Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cả đám.

A Kim thở dài nói câu tiếp theo.

“Hy vọng của anh chắc trong rạp xiếc.”

Chỉ vì trên màn hình hiện rõ hai câu trả lời ——

【Ồ, lúc đó cậu để tóc dài, còn nhuộm màu vàng.
【Buông xõa ra, nhìn rất giống thanh kiếm Liệt Nhật của Lý Tín.】

5

Chứng kiến câu trả lời của tôi dành cho Bùi Tư, bình luận đã cười đến phát điên.

【Chỉ có kiểu người này mới xứng đáng đẩy tháp nhà tôi!】

【Nữ phụ ác độc này hài quá trời, cười đến mức ta phải mời ngay ly trà sữa mật ong.】

【Quá trừu tượng, nhưng thích!】

Vẫn là câu đó.

Tôi không phải cố ý trừu tượng đâu.

Tôi chỉ nói thật thôi.

Nhưng Bùi Tư không có ý định bỏ cuộc.

Càng thất bại, cậu càng kiên trì, bắt đầu tìm hiểu sở thích của tôi.

Sáng thứ hai, khi đi học môn chuyên ngành, Bùi Tư đi bên cạnh tôi, ho hai tiếng, giả vờ lơ đãng hỏi: “Ôn Doanh, cậu thấy Liên Quân Mobile hay Identity V chơi vui hơn?”

Tôi khựng lại: “Vậy sao không có cậu?”

Bùi Tư ngẩn người, đôi mắt phượng xinh đẹp lập tức sáng rực, như chứa đầy ánh sao lấp lánh.

Cậu gãi gãi tai, khuôn mặt đỏ bừng, ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, không dám đối diện với tôi: “Vậy, vậy thêm cả tớ vào được không?”

Bùi Tư là kiểu trai đẹp mang chút bụi đời, nhưng khi làm mấy hành động nhỏ nhút nhát thế này, lại toát ra sự đáng yêu đối lập khó cưỡng.

Tôi thừa nhận, câu nói đó của cậu ấy đã khiến tôi hơi rung động.

Nhưng tôi vẫn phải nói thật.

“À, tôi chọn Liên Quân Mobile.”

Bùi Tư đang háo hức chờ câu trả lời: “?!”

“Thế thêm tôi vào thì có ý nghĩa gì?”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi không muốn Identity V bị xếp bét bảng, hì hì.”

Bùi Tư lập tức rơi vào trạng thái ngơ ngác.

Cuối cùng, cậu không cam lòng, quyết định đánh thẳng vào trọng tâm: “Cậu thích kiểu con trai thế nào? Tôi có thể thay đổi.”

Nghe vậy, tôi tiện tay chỉ vào một nam sinh có phong cách hoàn toàn khác với Bùi Tư, dịu dàng, nho nhã: “Kiểu như cậu kia kìa.”

Dòng bình luận:
【Trời ạ! Đó chẳng phải là nam chính của trường, Thẩm Đông Sinh sao?】
【Đừng làm vậy! Ôn Doanh, tránh xa nam chính ra! Tôi không cho phép cậu phá hoại tình yêu hoàn hảo giữa nam chính và nữ chính đâu!】

Lúc này tôi mới nhận ra, mình tiện tay chỉ trúng nam chính.

Theo cốt truyện gốc, Thẩm Đông Sinh là nam sinh nghèo khó, nhưng lại được tiểu thư nhà giàu, cũng là nữ chính, Ngô Dạng để ý. Cô bao nuôi anh, tìm mọi cách trêu đùa, bắt nạt anh.

Khi đó, tôi – nữ phụ ác độc – xuất hiện.

Dựa vào xuất thân nghèo khó giống Thẩm Đông Sinh, tôi tiếp cận anh, gây chia rẽ, khiến họ chia tay ngay sau khi tốt nghiệp đại học.

Năm năm sau, Thẩm Đông Sinh đã trở thành tổng tài tập đoàn, còn tôi làm thư ký riêng, tìm mọi cách leo lên giường anh, thậm chí bỏ thuốc.

Nhưng không chỉ thất bại, mà còn khiến nam nữ chính gặp lại nhau trên giường, hóa giải mọi hiểu lầm và tái hợp.

Còn tôi, kẻ luôn phá hoại tình yêu của họ, cuối cùng bị xe đâm chết.

Từ khi nhìn thấy những dòng bình luận và biết được cốt truyện này, tôi đã quyết định làm một người bình thường, không can thiệp vào chuyện tình cảm của nam nữ chính.

Nhưng không ngờ, hôm nay bánh xe số phận vẫn lăn đến.

Tôi cố giải thích rằng mình chỉ chỉ nhầm người, nhưng từ phía sau, một giọng nữ trong trẻo như chuông ngân vang lên: “Cậu thích Thẩm Đông Sinh?”

Tôi đờ người, giống như máy bị đứng, từ từ quay đầu lại.

Đúng rồi.

Nữ chính xuất hiện rồi.

Mọi chuyện rắc rối đến vậy sao?

Tôi thở dài, thành thật trả lời: “Không, tôi nói đại thôi.”

Nhưng rõ ràng Ngô Dạng không tin.

Cô khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt như nhìn thấu tất cả: “Đừng hòng lừa tôi! Đồ xấu xa!”

Đúng là nữ chính.

Chửi người mà vẫn dùng những từ đáng yêu như vậy.

Dòng bình luận lại rộ lên:
【Em gái đáng yêu quá, dán tem bảo vệ nữ chính ngay!】

【Chị gái thật dễ thương, chỉ muốn ôm hôn ngay lập tức!】

Chỉ có tôi, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp đến hoàn mỹ của Ngô Dạng, chớp mắt đầy nghi hoặc.

Đây hình như là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cô ấy, tại sao vừa gặp đã bị chửi?

Hay là chỉ cần nói dối một chút đã thành “đồ xấu xa”?

Thấy tôi không nói gì, Ngô Dạng khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng người ghé sát tai tôi, buông một câu cảnh cáo: “Tôi sẽ không để cậu cướp Thẩm Đông Sinh đâu!”

Tôi quay đầu, mũi vô tình lướt qua má cô ấy.

Ngô Dạng bị giật mình, lùi lại mấy bước liền, đôi mắt trong veo tròn xoe trừng lớn nhìn tôi.

Còn tôi – nữ phụ có đôi mắt không cân xứng, một bên to một bên nhỏ – chỉ biết thầm than trời bất công.

Tôi thở dài, chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào cô ấy: “Cậu nghĩ tôi có thể tranh giành trai đẹp với cậu sao? Xin lỗi, tôi vừa bước chân vào viện thẩm mỹ là bác sĩ đã có thể mua nhà lầu ở Bắc Kinh rồi, tôi tranh với cậu kiểu gì?”

Sự thật trần trụi của tôi khiến Ngô Dạng cứng họng.

Nhưng Bùi Tư lại nghiêm túc phản bác: “Ôn Doanh, cậu đang nói bậy gì vậy! Cậu rất đáng yêu, rất xinh đẹp! Cần gì đi chỉnh sửa!”

Những người đi ngang qua ngay lập tức quay đầu nhìn về phía chúng tôi.

Tôi xấu hổ đến mức toàn thân nóng bừng, vội kéo áo Bùi Tư, nhỏ giọng cảnh cáo: “Cậu đừng nói nữa!”

Bùi Tư cúi đầu, nhìn chăm chú vào chỗ da tôi vô tình chạm vào tay cậu khi nãy, khóe môi khẽ nhếch lên.

Nụ cười đột ngột của cậu khiến tim tôi thoáng run rẩy, cảm giác chẳng lành ập đến.

Quả nhiên.

Giây tiếp theo, cậu đột nhiên ngẩng đầu, nói to hơn cả ban nãy: “Tớ thấy cậu còn xinh hơn cô ấy nhiều! Chắc chắn sẽ mê hoặc được Thẩm— Ưm ưm ưm.”

Thấy Bùi Tư định nói ra tên nam chính khiến tôi mất mặt trầm trọng, tôi không do dự bịt miệng cậu lại, ngượng ngùng cười với Ngô Dạng: “Cậu ấy bị chập dây thần kinh rồi, cậu cứ coi như chưa nghe thấy gì nhé! Yên tâm, tôi tự biết thân biết phận, không tranh Thẩm Đông Sinh với cậu đâu!”

“Không tranh thì tốt!” Ngô Dạng xoay người, mái tóc dài vẽ nên một đường cong hoàn hảo trong không khí.

Đi chưa được hai bước, cô lại quay đầu nhìn tôi, như vô tình nói: “Thật ra cậu cũng không xấu, không cần phải tự hạ thấp bản thân như vậy.”

Tôi ngẩn ra.