Tôi mở cửa, Khang Tấn lộ vẻ mừng rỡ.
“Chân Chân, em đồng ý quay lạ—”
Tôi giơ tay chặn hắn lại, thẳng thừng: “Nói đi, bí mật gì?”
Khang Tấn không ngu.
Hắn biết giờ nương nhờ ai mới thật sự đảm bảo an toàn cho bản thân, nên chỉ do dự vài giây đã khai hết.
Sáng hôm sau, ông Phó nôn nóng thúc giục Chu Mộ Mộ chữa trị cho Phó Kình, ba lần bốn lượt mời gọi, cuối cùng cô ta mới chịu lết dậy.
Nhìn dáng vẻ uể oải của cô ta, ông Phó lập tức sầm mặt.
“Gấp gì chứ? Dù sao cũng sốt cả tuần rồi, thêm chút nữa thì…”
Có lẽ cuối cùng cũng nhận ra sắc mặt ông Phó, Chu Mộ Mộ khựng lại, ngượng ngùng nói.
“Giờ tôi đi chữa cho cậu Phó đây.”
Năng lực dị năng của cô ta không giống với những người khác, theo như trong tiểu thuyết từng đọc, hệ trị liệu thường có màu xanh lục.
Nhưng dị năng của Chu Mộ Mộ lại không có chút màu sắc nào.
Tay cô ta đặt trên trán Phó Kình một lúc liền nói đã ổn rồi, đến cả Phó Kình cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Nếu chữa khỏi cháu tôi, tôi sẽ bảo đảm cho cô ăn ngon mặc ấm. Nhưng nếu không khỏi, cô biết hậu quả là gì chứ?”
Chu Mộ Mộ mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi mới thức tỉnh dị năng, nên cần thời gian lâu một chút để trị liệu.”
“Cần bao lâu?” Tôi hỏi.
Cô ta nghiến răng, lườm tôi một cái, đành miễn cưỡng trả lời: “Ba ngày, đúng, ba ngày!”
Tôi khẽ cười, thừa biết Chu Mộ Mộ đang cố tình kéo dài thời gian.
Ba ngày ấy, tôi sai người âm thầm giám sát nhất cử nhất động của cô ta.
Có vẻ như cô ta biết bí mật sắp bại lộ, nên ra tay trước, định cưỡng ép chiếm đoạt Phó Kình.
Cô ta đoán rằng ông Phó là người truyền thống, cho dù biết cô ta giả mạo dị năng, thì cũng sẽ vì “cháu dâu chưa cưới” mà giữ cô ta lại.
Đến lúc đó, dựa vào thân phận vị hôn thê của Phó Kình, cô ta sẽ lại tác oai tác quái.
Vì thế, cô ta sắp đặt một màn kịch bắt gian tại giường.
“Ông Phó, tôi không ngờ cậu Phó lại đột ngột tỉnh dậy, hơn nữa còn… còn… sau này tôi biết sống sao đây…”
Chu Mộ Mộ ôm quần áo ngồi bên giường Phó Kình gào khóc.
Ông Phó lạnh mặt hỏi: “Ý cô là cháu tôi tỉnh lại rồi cưỡng bức cô, sau đó lại hôn mê trở lại?”
“Đúng đúng đúng!” Chu Mộ Mộ vội vàng gật đầu.
Cô ta còn định nói thêm gì đó, thì bắt gặp vẻ mặt đã hoàn toàn băng giá của ông Phó.
Lạnh lẽo như tràn khắp cơ thể cô ta.
“Ông Phó…”
“Lôi cô ta ném vào bầy zombie.”
Chu Mộ Mộ hoảng loạn. Cô ta đâu biết tôi đã sớm nói với ông Phó chuyện cô ta giả mạo dị năng, chỉ tưởng là tôi lại bôi xấu mình.
“Ông Phó, đừng tin lời Hứa Chân Chân! Cô ta ganh tỵ với tôi, không muốn tôi cứu cháu ông đấy!”
Chu Mộ Mộ gào khóc thảm thiết, chửi rủa mọi điều độc ác.
Để cô ta tuyệt vọng triệt để, tôi còn rất “tận tình” nói rõ mọi chuyện.
“Khang Tấn đã nói hết cho tôi rồi, người thật sự có dị năng là hắn. Ông Phó cũng đã biết.”
“Hơn nữa trong phòng cậu Phó có camera giám sát, nếu thật sự tỉnh lại, ông Phó là người đầu tiên biết.”
“Chỉ là lúc đầu chưa đủ tin tưởng lời Khang Tấn nói nên chưa vạch trần cô mà thôi.”
Chu Mộ Mộ tuyệt vọng, lại muốn cầu xin tôi, nhưng giây sau đã bị người bịt miệng ném ra ngoài.
Tôi cứ ngỡ Chu Mộ Mộ sẽ chết trong bầy zombie.
Ai ngờ cô ta sống sót, còn dẫn theo một dị năng giả cấp năm đến căn cứ an toàn của tôi.
“Hạo ca, chính là chỗ này, anh nhìn xem thiết bị nơi đây, lương thực nước uống đầy đủ, đủ cho đội mình ăn mấy chục năm.”
Chu Mộ Mộ cười nịnh nọt một gã đàn ông vạm vỡ.
Hạo ca vừa nhìn cơ sở vật chất và vật tư trong căn cứ, ánh mắt lập tức sáng rực.
“Cô không lừa tôi, nên tôi đồng ý yêu cầu của cô – giết con bạn phản bội kia cho cô.”
Hắn nâng tay, tụ một quả cầu điện giật tung cửa lớn.
Không ai trong căn cứ có năng lực phản kháng.
Mọi người bắt đầu hoảng loạn.
Khang Tấn thấy tình hình không ổn liền phản bội ngay.
Hạo ca chống nạnh cười ha hả: “Ha ha, ai muốn nhập hội tôi thì hoan nghênh!”
Rất nhiều người nhà họ Phó lập tức theo về phía hắn, khiến ông Phó tức đến ngất xỉu.
Chu Mộ Mộ đắc ý nhìn tôi với vẻ khinh thường.
“Hứa Chân Chân, cô quỳ xuống cầu xin tôi đi, tôi sẽ bảo Hạo ca tha cho mạng chó của cô, cho cô đi theo tôi hầu hạ, thấy thế nào?”
Tôi cười lạnh: “Cô đừng có mơ giữa ban ngày.”
“Được, rất tốt!” Cô ta ánh mắt độc ác, “Hạo ca, cô ta muốn chết, vậy giết luôn đi!”
Dòng điện tụ lại thành cầu lập tức phóng về phía tôi.
Đúng lúc đó, Phó Kình xuất hiện, kéo tôi biến mất khỏi chỗ cũ.
Tôi nhìn thấy một không gian màu trắng.
Dị năng hệ không gian!
Chớp mắt sau, anh ấy xuất hiện phía sau Hạo ca, một mảnh băng trong lòng bàn tay cắm sâu vào cơ thể hắn.
Lập tức đông cứng lại, rồi nổ tung thành vô số mảnh băng.
Dị năng hệ băng cấp sáu, thật tuyệt vời!
Tôi mừng rỡ ôm lấy Phó Kình, anh ấy hơi cứng người, rồi lập tức đưa tôi trở lại phòng khách.
Hạo ca vừa chết, đám người theo hắn lập tức rối loạn.
Người nhà họ Phó phản công ngay, tất cả kẻ phản bội đều bị bắn chết, không sót một ai.
Chu Mộ Mộ và Khang Tấn định chạy trốn, bị Phó Kình bắt lại ném vào giữa đàn zombie.
Lần này, bọn họ thật sự không thoát được nữa, bị xé xác thành từng mảnh.
Sau một lần thanh trừng, những người còn lại đều là kẻ trung thành.
Một tháng sau, quốc gia cử đội cứu viện đến đón chúng tôi, các tiến sĩ tại viện nghiên cứu đã điều chế ra huyết thanh virus cứu thế giới.
Chỉ là khi tôi nhìn thấy đồng phục của đội cứu viện, trong lòng bỗng lạnh lẽo.
Thì ra kiếp trước chính đội cứu viện này đã mang Chu Mộ Mộ đi, là cô ta lừa tôi.
Cô ta chưa bao giờ “đột nhiên trở nên xấu xa”.
May thay, kiếp này cô ta đã phải nhận lấy quả báo.
Ánh sáng của thế giới tái thiết, cô ta cũng vĩnh viễn không bao giờ thấy được nữa.
【Toàn văn hoàn】