Tôi vuốt ve con, dù cơ thể có trống rỗng, nhưng trong lòng tôi tràn đầy hạnh phúc.

Lục Thời Xuyên giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh cho tôi:

“Đây là bức ảnh đầu tiên mà bố Lục chụp cho con đấy.”

Tôi không phản đối, mà chỉ đùa với em bé:

“Con có thích không? Đây là bức ảnh đầu tiên của con với mẹ đó.”

Lục Thời Xuyên đề nghị chụp ảnh chung với cả ba người, nhưng tôi từ chối. Anh lập tức tỏ ra không vui, mặt mũi nhăn nhó rõ ràng. Tôi nắm lấy tay áo anh, cười:

“Bây giờ em xấu quá, không muốn chụp. Đợi em đẹp lại rồi hãy chụp.”

Lục Thời Xuyên bĩu môi, khó chịu nói một câu:

“Được thôi.”

Tôi ôm bé con, nhàn nhạt nói:

“Giấy khai sinh của bé vẫn chưa làm. Lục Thời Xuyên, anh giúp em làm đi.”

Anh gật đầu, cầm giấy tờ của tôi rồi đi ra ngoài. Khi anh sắp bước ra cửa, tôi ngập ngừng nói:

“Lục Thời Xuyên…Vậy đi, còn mục cha của Tiểu Bảo, anh cứ tự quyết định đi.”

Tôi nói.

Lục Thời Xuyên quay phắt lại nhìn tôi, cố nín cười, sợ cười lớn quá sẽ làm Tiểu Bảo giật mình. Anh vò tay vào tay áo của tôi, cười rạng rỡ:

“Nói khéo thế, thực ra là thích anh rồi có đúng không?”

Tôi không đáp, chỉ thúc giục anh mau đi làm giấy khai sinh.

Trong thời gian ở cữ, tôi chọn trung tâm chăm sóc sau sinh tốt nhất ở Bắc Kinh và đăng ký tận ba tháng để có thể phục hồi sức khỏe thật tốt.

Lục Thời Xuyên thỉnh thoảng ghé thăm, lần nào cũng mang quà cho Tiểu Bảo. Tôi không thể không buột miệng:

“Anh mua cho con nhiều quần áo thế, nó mặc sao hết được?”

Lục Thời Xuyên cười ngớ ngẩn:

“Anh thích vậy mà.”

Mối quan hệ không rõ ràng giữa tôi và Lục Thời Xuyên – với vai trò như những “bố mẹ” của Tiểu Bảo – cứ thế duy trì cho đến khi con tròn một tuổi.

Ngay sau khi Tiểu Bảo vừa thổi xong nến, Lục Thời Xuyên lấy ra từ túi một chiếc nhẫn và nói:

“Thẩm Du Du, anh muốn chính thức chăm sóc cho hai mẹ con em.”

Tôi trêu lại:

“Anh không ngại Tiểu Bảo làm bóng đèn nhỏ à?”

Tiểu Bảo ôm chặt cổ Lục Thời Xuyên, miệng gọi “ba ba” bằng giọng ngọng nghịu. Dù nói chưa sõi, nhưng từ “ba ba” thì con gọi rất rõ ràng, nhờ Lục Thời Xuyên thường xuyên ở bên cạnh.

Tôi mỉm cười và gật đầu đồng ý. Lục Thời Xuyên ôm lấy con, nâng con lên cao rồi nói:

“Từ nay, anh sẽ chính thức là ba của Tiểu Bảo rồi”

Tự dưng, tôi cảm thấy mình mới là người làm bóng đèn vậy, tôi đùa anh:

“Lục Thời Xuyên, anh chắc vì thích con trai em nên mới muốn ở bên em đúng không?”

Anh vòng tay ôm lấy eo tôi:

“Nói bậy bạ, anh thích cả hai.”

Nhà của tôi cách bệnh viện nơi Lục Thời Xuyên làm việc không xa.

Lục Thời Xuyên nói rằng để có thể phát triển tốt hơn mối quan hệ cha con với Tiểu Bảo, anh quyết định phải chuyển đến sống cùng chúng tôi. Tôi chỉ cười mà không nói gì. Lục Thời Xuyên cũng chẳng đợi tôi đồng ý, anh đã gọi ngay cho công ty chuyển nhà tới dọn dẹp ngay.

Đồ đạc của anh không nhiều, chỉ vài bộ quần áo thường ngày và một bức ảnh chụp chung của chúng tôi trong bệnh viện.

Anh vuốt nhẹ tấm ảnh, rồi kéo tôi ngồi vào lòng anh:

“Du Du, hôm nào em với Tiểu Bảo đi chụp ảnh gia đình nhé. Tiện thể chụp luôn ảnh cưới.”

Nói xong, anh tiến lại gần định hôn tôi. Nhưng ngay khi môi chúng tôi sắp chạm nhau, Tiểu Bảo đột nhiên tỉnh dậy và khóc. Lục Thời Xuyên vội vàng đặt tôi về chỗ cũ, rồi chạy ngay tới dỗ Tiểu Bảo:

“Không khóc nào, ba ở đây rồi.”

Sau khi Tiểu Bảo ngủ lại, tôi vòng tay ôm lấy cổ Lục Thời Xuyên, hôn nhẹ anh một cái rồi nói:

“Lục Thời Xuyên, chúng ta chọn một ngày và kết hôn đi. Em chưa từng mặc váy cưới, anh phải chọn cho em chiếc đắt tiền, thiết kế riêng, độc nhất vô nhị nhé.”

Lục Thời Xuyên gật đầu lia lịa, trông như con gà mổ thóc.

Tôi biết anh rất nóng lòng, nhưng không ngờ anh lại sốt sắng đến vậy.

Chỉ một tuần sau khi tôi đề nghị, Lục Thời Xuyên đã nói rằng anh đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, chỉ chờ tôi đi thử váy cưới và chụp hình thôi.

Khi bố của Lục Thời Xuyên biết chuyện, ông mời chúng tôi về nhà một chuyến, và đặc biệt dặn phải mang theo Tiểu Bảo.

Tôi nghĩ, chắc đây sẽ là một trận chiến không dễ dàng. Không ngờ rằng, bố của Lục Thời Xuyên lại rất yêu thích Tiểu Bảo.

Ông đã chuẩn bị rất nhiều quà và đồ chơi cho con. Thậm chí, trong ngôi nhà của gia đình Lục, ông còn dành riêng một phòng làm thành phòng chơi cho Tiểu Bảo.

Bố của Lục Thời Xuyên gọi em trai của anh – Lục Thời An, đến và bảo:

“Thời An, dẫn cháu đi chơi đi. Giờ con đã là chú rồi đấy.”

Tôi luôn biết Lục Thời Xuyên có một người em trai, chính là đứa bé mà mẹ anh đã sinh ra khi bà bị thuyên tắc nước ối.

Trước đây, mỗi lần nhắc đến em trai, Lục Thời Xuyên thường trở nên lạnh lùng và khó chịu. Vì vậy, khi gặp Lục Thời Xuyên, Lục Thời An tỏ ra rất sợ hãi, rụt rè không dám lại gần.

Lục Thời Xuyên đặt Tiểu Bảo trước mặt em trai và dặn:

“Chỉ cần không để ngã là được.”

Lục Thời An cười tươi, đôi mắt híp lại thành một đường nhỏ.

Buổi tiệc gia đình này đã giúp mối quan hệ giữa bố con Lục Thời Xuyên được hàn gắn, và anh cũng gần gũi với em trai mình hơn.

Sau đó, Lục Thời An thường xuyên nhờ tài xế đưa mình đến nhà tôi để chơi với Tiểu Bảo.

Có người giúp trông con, tôi cũng thấy nhàn rỗi hơn.

Đám cưới của chúng tôi diễn ra đúng như dự kiến.

Không giống như lần kết hôn bí mật trước đó, lần này chúng tôi rất công khai, thậm chí còn chụp ảnh cưới cùng con, trở thành cặp đôi đầu tiên trong giới thượng lưu làm như vậy.

Buổi hôn lễ hoành tráng này đã khiến Tống Nguyên Bách không thể ngồi yên. Tiểu Bảo có thể không giống anh hoàn toàn, nhưng vẫn có nhiều nét tương đồng.

Khi biết tin tôi tái hôn, Tống Nguyên Bách đã vội vã đến Bắc Kinh ngay trong đêm.

Anh không biết địa chỉ cụ thể của tôi, chỉ biết vị trí đại khái, nên đã quyết định đợi tôi ở trung tâm thương mại lớn gần nhà.

Lần gặp lại Tống Nguyên Bách, tôi thực sự ngỡ ngàng. Anh ta kéo tay tôi, mắt đỏ ngầu:

“Thẩm Du Du, cô dám thế sao? Sao cô có thể để con trai tôi gọi người khác là ba?”

Anh ta nắm tay tôi chặt đến mức đau. Tiểu Bảo thấy vậy liền đẩy mạnh Tống Nguyên Bách:

“Đồ xấu xa, thả mẹ tôi ra!”

Tống Nguyên Bách quay sang nhìn Tiểu Bảo, mắt đỏ hoe:

“Con à, ba đây mà.”

Nói xong anh ta định ôm Tiểu Bảo, nhưng thằng bé hoảng sợ khóc toáng lên. Anh ta đứng đờ người, không biết phải làm gì. Tôi đẩy anh ta ra:

“Tống Nguyên Bách, anh bị điên rồi à? Ai nói đây là con của anh?”

Tống Nguyên Bách hiểu rằng việc cưỡng ép sẽ chẳng có kết quả, nên bắt đầu nhẹ giọng nói chuyện với tôi:

“Du Du, là lỗi của anh, anh đã nhầm lẫn giữa vàng thau. Tạ Uyển là một con đàn bà tồi tệ. Khi anh rơi vào khó khăn, cô ta bỏ anh mà đi, còn em mới là người đối xử tốt nhất với anh.”

Tôi giơ tay, ngắt lời anh ta:

“Tống Nguyên Bách, vậy giờ anh sắp hết tiền rồi, lại muốn quay về làm kẻ ăn bám sao?”

Anh ta nhìn tôi ngơ ngác:

“Không phải… Anh chỉ muốn cho con một gia đình trọn vẹn.”

Tôi cắt ngang:

“Anh đừng nói nữa. Gia đình của Tiểu Bảo rất đầy đủ, rất hạnh phúc. Anh chỉ cần đừng đến làm phiền là được.”

Tống Nguyên Bách bỏ đi lớp mặt nạ, một tay kéo mạnh tôi lại:

“Thẩm Du Du, tôi mới là cha ruột của đứa bé. Và quyền quyết định nên thuộc về con, đúng không?”

Tôi gật đầu, suýt bật cười thành tiếng.

Quyền lựa chọn ư?

Nếu đặt tôi và Lục Thời Xuyên lên bàn cân, tôi còn chẳng dám chắc mình thắng nổi. Tống Nguyên Bách lại dám tự tin nhắc đến chuyện này sao?

Anh ta không hề biết Lục Thời Xuyên đối xử tốt với Tiểu Bảo đến mức nào.

Tống Nguyên Bách ngồi xuống, kéo tay Tiểu Bảo – lúc này đang e dè đứng nép vào tôi. Tôi hờ hững nhìn Tiểu Bảo và hỏi:

“Con có nhận người này là ba không? Nếu nhận thì con theo chú ấy đi.”

Tiểu Bảo bật khóc òa lên, giơ tay đòi tôi bế:

“Con muốn ba, con không muốn ông ta. Ông ấy là người xấu. Ba, ba ơi!”

Tôi nhướng mày nhìn Tống Nguyên Bách:

“Nghe thấy chưa? Con trai tôi không nhận anh.”

Tống Nguyên Bách giận dữ, siết chặt nắm đấm:

“Thẩm Du Du, nếu cô không muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi, thì chúng ta gặp nhau ở tòa.”

Tôi nhìn anh ta, cười khinh bỉ, rồi quay lưng bỏ đi.

Ngay sau đó, tôi gọi điện cho luật sư Trương, yêu cầu ông đưa ra tất cả bằng chứng phạm tội của Tống Nguyên Bách. Cuối cùng, tôi khiến Tống Nguyên Bách phải vào tù.

Tên trên giấy khai sinh của Tiểu Bảo từ khi sinh ra đã là do Lục Thời Xuyên làm, còn Tống Nguyên Bách, dù có ngồi tù hay lãnh án tử hình, cũng chẳng có bất cứ ảnh hưởng gì đến con trai tôi cả.

Hôm đó, tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dắt Tiểu Bảo đến bệnh viện.

Khi vừa thấy Lục Thời Xuyên, Tiểu Bảo lập tức ôm chầm lấy anh không rời. Lục Thời Xuyên nhìn tôi, hỏi có chuyện gì xảy ra. Tôi xoa đầu Tiểu Bảo, nhìn Lục Thời Xuyên đầy tình cảm và nói:

“Cả hai mẹ con em đều nhớ anh.”

-Hoàn chính văn-