12
Đã gần nửa năm trôi qua.
Từ Trần Vy không có dấu hiệu muốn quay lại nhà họ Giang.
Cô ấy dường như ra đi dứt khoát.
Giang Lương Thành mỗi ngày đều rất bận rộn, không nghĩ đến Từ Trần Vy nhiều.
Giang Mộc cũng dần không còn khóc nữa.
Chỉ là cậu bé thường ôm con búp bê gỗ do Từ Trần Vy làm, ngồi thẫn thờ.
Nhưng với sự chăm sóc của mấy người giúp việc, Giang Lương Thành không có gì phải lo lắng.
Chỉ có điều, Tô Mạn Mạn đã ngụ ý với anh nhiều lần.
“Lương Thành, nếu ngón tay em đeo chiếc nhẫn kim cương hồng, có đẹp không?”
Ngoài kia cũng đã đồn đại rằng, Giang Lương Thành sắp cưới Tô Mạn Mạn.
Không biết Từ Trần Vy đã nghe chưa.
Thật ra, Tô Mạn Mạn là người anh yêu thích từ rất lâu trong ký ức.
Có lẽ ký ức tuổi thơ rất sâu đậm.
Lúc đó hắn mới đến trại trẻ mồ côi, vừa gầy vừa yếu.
Nhưng ánh mắt đầy kiêu ngạo, như một con báo con hoang dã không chịu khuất phục.
Vì vậy, hắn không ít lần bị bọn trẻ đầu gấu trong trại trẻ mồ côi bắt nạt.
Ngày đó, hắn bị chúng đánh rất thê thảm.
Chính Tô Mạn Mạn đã gọi viện trưởng đến, bọn trẻ đấu gấu đấy mới tản đi.
Tô Mạn Mạn mỉm cười đưa cho hắn một viên kẹo trái cây.
“Cho này, ngọt lắm đấy.”
Ừ, rất ngọt, là viên kẹo ngọt nhất mà hắn từng ăn khi còn nhỏ.
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ, người phụ nữ hắn yêu nhất làTô Mạn Mạn.
Nhưng ở một góc nào đó trong lòng, lại có một giọng nói phản đối mờ nhạt.
Chẳng hạn, anh bị thúc đẩy một cách vô lý, phá lệ lái xe đến dưới nhà Từ Trần Vy.
Nhìn thấy Từ Trần Vy cùng một người đàn ông đẹp trai và một cô bé dễ thương cười nói đi vào khu chung cư.
Hắn nhận ra người đàn ông đó.
Có chút bất ngờ, Từ Trần Vy lại quen biết một nhân vật như vậy.
Khi Từ Trần Vy bước ra một mình.
Hắn chặn cô lại, nở một nụ cười không rõ ý, “Lần này cô giỏi nhẫn nhịn nhỉ?”
Từ Trần Vy nhìn thấy hắn , sững lại, không nói gì.
Hắn đến, cô không nên vui sao?
Hắn đã cho cô cơ hội nhưng cô không nắm lấy?
Cô không nói gì, khiến Giang Lương Thành cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Từ Trần Vy, cô biết tính tôi rồi, một khi tôi đã quyết định thì sẽ không thay đổi.”
“Nếu cô còn muốn… Giang Mộc, thì tự mình chuyển về đây.”
“Nếu không, tôi sẽ kết hôn với Tô Mạn Mạn, cô sẽ không còn cơ hội nữa.”
Biểu cảm của Từ Trần Vy, điềm tĩnh như lúc cô đề nghị ly hôn trong văn phòng hắn nửa năm trước.
“Chúc mừng Giám đốc Giang.”
“Cảm ơn Giám đốc Giang đã vất vả, muốn tôi tặng quà mừng còn đặc biệt đến tận đây.”
Tim Giang Lương Thành bất ngờ nhói đau.
Một cơn giận vô danh bùng lên ngay lập tức.
“Từ Trần Vy, cô nghĩ mình câu được cá lớn rồi sao?”
13
Tôi sững sờ.
“Cá lớn gì?”
Giang Lương Thành cười lạnh, “Thái tử gia của nhà họ Tống ở Nam Thành, Tống Hi Niên.”
Trước đây tôi từng nghe Giang Lương Thành nói qua.
Trong giới kinh doanh, người khó đối phó nhất chính là nhà họ Tống ở Nam Thành.
Có sức mạnh cả trong lẫn ngoài, tài lực hùng hậu.
“Tống Hi Niên bề ngoài là một bác sĩ nhỏ, nhưng thực tế anh ta là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống, cuối cùng sẽ trở về nhà để tiếp quản gia nghiệp.”
“Cô nghĩ, nhà tên đó sẽ cưới cô, một người phụ nữ đã ly hôn sao?”
Tôi không thích nghe những lời này.
“Ly hôn thì sao? Ly hôn là lỗi của phụ nữ à?”
“Nhiều người ly hôn chỉ vì số phận không tốt, gặp phải người đàn ông tệ bạc thôi.”
“Giang Lương Thành, may mà anh có chút tiền, nếu không với tính cách xấu, thích lạnh lùng trong hôn nhân, sau khi ly hôn còn thích đay nghiến vợ cũ như anh.”
“Ở làng tôi, anh sẽ phải sống cô độc suốt đời đấy.”
Giang Lương Thành hiếm khi bị đả kích, mặt tối sầm lại.
Nhưng tôi lại cảm thấy rất sảng khoái.
Bỏ qua khuôn mặt đen sì của hắn, tôi quay người rời đi.
Không ngờ lại đụng phải Tống Hi Niên đang đứng ở góc nghe không biết từ lúc nào.
Tôi khẽ ho một tiếng, “Bình thường tôi rất dịu dàng, không như vậy đâu, anh tin không?”
Tống Hi Niên gật đầu, “Tin.”
Đi một lúc, không hiểu sao chúng tôi đột nhiên nhìn nhau và cười.
Tôi hỏi anh ấy, “Anh cười gì vậy?”
“Từ Trần Vy, em mắng người cũng khá đáng yêu đấy.”
“Tất nhiên, tôi thấy em nói rất có lý.”
Dù tôi không còn là thiếu nữ.
Nhưng khi được một người đàn ông đẹp trai quan tâm khen ngợi.
Mặt tôi vẫn không kìm được mà đỏ lên.
Tôi bước nhanh về phía trước.
Tống Hi Niên chậm rãi đi theo.
“Từ Trần Vy, điều quan trọng nhất tôi phải nói với em, hôn nhân của tôi do tôi quyết định, không liên quan gì đến nhà họ Tống.”
“Từ Trần Vy, em có nghe thấy không?”
14
Một tuần trước khi Giang Lương Thành kết hôn.
Giang Mộc bất ngờ đến tìm tôi cùng với quản gia.
Giang Mộc sắp tám tuổi rồi.
Bé đã mất đi vẻ mũm mĩm trẻ con, cao hơn và càng giống Giang Lương Thành.
“Hi, Giang Mộc.”
Mắt cậu bé hơi đỏ, “Mẹ.”
Tôi dẫn Giang Mộc lên lầu.
“Bố con đồng ý cho con đến đây à?”
Tôi biết, nếu không có sự cho phép của Giang Lương Thành, quản gia sẽ không dám đưa Giang Mộc đến.
Giang Mộc gật đầu.
“Mẹ, mẹ có thật sự không cần con nữa không?”
Tôi mỉm cười, “Mẹ không bỏ con, luôn là con không cần mẹ.”
“Vậy tại sao mẹ không về nhà?”
Tôi thở dài, “Mẹ và bố con đã ly hôn rồi, ly hôn nghĩa là không sống cùng nhau nữa.”
Giang Mộc quay đầu, mắt nhìn xuống sàn nhà.
“Mẹ không thể vì con mà quay về sao? Mẹ như thế này, bảo là không bỏ con à?”
“Giang Mộc, tại sao mẹ phải vì con mà quay về?”
Giang Mộc tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh.
Khi trò chuyện với con, tôi không coi con như một đứa trẻ quá nhỏ, vì con hiểu được.
“Trước đây, vì nhiệm vụ và khao khát được sống, cũng như vì thiếu tình yêu, mẹ quá khao khát có được gia đình lý tưởng, một người chồng yêu thương và một đứa con đáng yêu, vì vậy mẹ đã cố gắng rất nhiều.”
“Nhưng mọi thứ như cát trong tay, càng nắm chặt, càng trôi nhanh.”
“Năm năm qua, mẹ chỉ xoay quanh con và bố con, biến mình thành người khác, sự hy sinh đó không có ý nghĩa, mẹ không hạnh phúc.”
“Chỉ khi yêu bản thân mình trước, mẹ mới có khả năng yêu người khác.”
“Giang Mộc, mẹ yêu bản thân mình trước là không sai.”
Giang Mộc dường như hiểu nhưng không hoàn toàn.
Cậu bé lẩm bẩm, “Vậy tại sao khi ly hôn mẹ không đón con đi?”
Tôi nghiêm túc nói với con, “Mẹ có thể đón con đi, mẹ có thể không quay về thế giới của mẹ, vì mẹ đã sinh ra con, mẹ phải có trách nhiệm với con.”
“Nhưng Giang Mộc, con hãy suy nghĩ kỹ, nếu sống với mẹ, con sẽ không có xe hơi sang trọng đưa đón, cũng không có tài sản thừa kế lớn, càng không có đội ngũ giúp việc và tài xế vây quanh.”
“Con chỉ có một cuộc sống bình thường như con đang thấy, con có chấp nhận không?”
Giang Mộc cúi đầu không nói gì.
Tôi hiểu con của mình.
Con có quyền lựa chọn.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Khi mở cửa, một “quả bom ngọt ngào” màu hồng lao vào lòng tôi.
“Trần Vy, Trần Vy, con muốn ăn kẹo lê táo.”
Sao Tinh nhìn thấy Giang Mộc, đôi mắt chớp chớp.
“Trần Vy, anh đẹp trai này là con của chị à?”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Sao Tinh cầm một nắm kẹo lê táo trên bàn đưa cho Giang Mộc.
“Anh ăn đi, Trần Vy làm ngon lắm.”
“Vừa ngọt vừa tốt cho sức khoẻ, ngon hơn cả kẹo cao cấp mua ở ngoài.”
Giang Mộc nhận kẹo.
Bỗng nhiên bật khóc.
“Mẹ, con xin lỗi.”
Tôi biết, cậu bé nhớ lại lần trước đã ném kẹo tôi làm vào thùng rác.
Có lúc, những thứ tự tay mình ném đi, rất khó lấy lại.
Tình yêu cũng vậy.