4

Nói là đi, chúng tôi liền đi ngay!

Bên Y Nặc dù bị Tiêu Hằng quấy rầy mãi, nhưng dù sao hai người cũng đã chia tay, không sống cùng nhau nữa nên có thể đi bất cứ lúc nào.

Chỉ là phía tôi có hơi phiền phức hơn một chút.

Thời gian đó, tôi cứ suy nghĩ xem nên làm cách nào để kết thúc mối quan hệ này, nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.

Cho đến một đêm, Thẩm Nghiên Thừa say khướt trở về.

Ngay khoảnh khắc mở cửa, nụ cười trên môi tôi lập tức tắt ngấm.

Chỉ thấy Thẩm Nghiên Thừa nửa người dựa vào một cô gái xinh đẹp.

Mà cô gái này, tôi đã thấy trong tấm ảnh chụp ngày Thẩm Đình trở về nước – chính là đối tượng kết hôn của Thẩm Nghiên Thừa, Hà San San.

“Cô chào, cô là Thạch Nguyệt phải không? Nghiên Thừa say quá, tôi đưa anh ấy về.”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt hiền hòa.

Không giống như tôi tưởng tượng, Hà San San dường như biết hết mọi chuyện giữa tôi và Thẩm Nghiên Thừa.

Tôi cười cứng ngắc, đón lấy Thẩm Nghiên Thừa rồi đặt anh ấy lên ghế sofa.

Hà San San không đi ngay, cô ấy nhìn quanh căn nhà, rồi mỉm cười nói: “Có thể cho tôi xin một ly nước không?”

Tôi mặt không biểu cảm bước về phía đảo bếp, phía sau là tiếng nói chuyện của cô ấy vang lên nhẹ nhàng.

“Tôi nghe nói thời gian tôi ở nước ngoài, cô đã chăm sóc Nghiên Thừa, cảm ơn cô nhiều.”

“Tôi cũng đã xem phim của cô rồi, một người phụ nữ không có hậu thuẫn mà lăn lộn trong giới giải trí đúng là không dễ dàng, cả tôi và Thẩm Đình đều rất ngưỡng mộ cô.”

“Cô ấy có nói với tôi rằng, sắp tới muốn gặp cô trong buổi tiệc gia đình Thẩm gia, Nghiên Thừa có nói với cô chưa?”

Tay tôi dừng lại giữa chừng khi đang rót nước.

Tôi quay lại nhìn Hà San San, trong ánh mắt cô ấy không có sự khinh miệt dành cho thân phận mờ ám của tôi, cũng không có sự khoe khoang về gia thế của mình.

Chỉ có, sự tự tin đặc biệt của một người phụ nữ chính thức thuộc về gia đình nhà họ Thẩm.

Thứ mà dù tôi có ở bên Thẩm Nghiên Thừa bao lâu, cũng không bao giờ có được.

Khoảnh khắc đó, hòn đá lớn đè nặng trong lòng tôi bỗng rơi xuống.

Tôi biết, đã đến lúc tôi phải rời đi.

Tối hôm đó, tôi tranh thủ lúc Thẩm Nghiên Thừa ngủ say, thu dọn những thứ thuộc về mình.

Có lẽ đã dự tính sẽ rời đi từ lâu, nên tôi không để lại quá nhiều đồ đạc trong nhà Thẩm Nghiên Thừa.

Những món quà đắt tiền mà anh ấy tặng, tôi để lại hết, chỉ mang theo một sợi dây đan. Đó là thứ tôi và Thẩm Nghiên Thừa từng xin ở núi Ngũ Đài, mỗi người một sợi, cầu bình an suôn sẻ.

Tôi luôn nghĩ đến việc làm sao để nói lời chia tay thật đàng hoàng, nhưng có lẽ, không cần phải gặp mặt.

Trên chiếc ga giường lụa màu xám, khuôn mặt Thẩm Nghiên Thừa vẫn đẹp như ngày đầu tiên tôi gặp anh.

Anh ấy luôn nghĩ là bản thân theo đuổi tôi, nhưng anh ấy không hề hay biết rằng, thực ra tôi cũng yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Trong lòng tôi giờ đây ngập tràn cảm giác chua xót và tiếc nuối.

Tôi gửi cho anh ấy tin nhắn cuối cùng trên điện thoại: 【Tôi đi đây, núi cao sông dài, kiếp này không gặp lại.】

Trước khi rời đi, tôi đã cho anh ấy vào danh sách đen.

Thẩm Nghiên Thừa, chúc chúng ta sau này, cả đời bình an, suôn sẻ…

5

Đây là năm thứ ba tôi và Y Nặc sống ở Úc.

Cả hai chúng tôi đều sinh ra những đứa trẻ khỏe mạnh, con trai của Y Nặc tên là Bạo Bạo, còn con gái của tôi tên là Phú Phú.

Khi Bạo Bạo và Phú Phú lên ba, Y Nặc bắt đầu làm truyền thông tự do về cuộc sống mẹ con, nhưng cô ấy không bao giờ lộ mặt.

Còn tôi thì mở một quán bar nhỏ ở Úc.

Cuộc sống vốn dĩ rất thoải mái, vừa có tiền vừa có thời gian rảnh, trong quán bar của tôi còn có sẵn vài anh chàng trẻ trung đẹp trai.

Cho đến một ngày, một bình luận xuất hiện dưới tài khoản video của Y Nặc.

【Có ai thấy đứa bé tên Bạo Bạo này trông rất giống ảnh đế Tiêu Hằng không?】

Vì Tiêu Hằng từng đăng ảnh hồi nhỏ của mình trên mạng.

Ngay khi bình luận này xuất hiện, một số cư dân mạng đã lục lại những bức ảnh cũ để so sánh.

Không so thì thôi, so rồi ai cũng sững sờ.

Không chỉ giống mà còn giống y đúc!

“Bạo Bạo” vì thế mà nổi tiếng khắp nơi!

Rất nhiều người vào Weibo gọi tên Tiêu Hằng để trêu chọc.

Cũng có cư dân mạng hỏi Y Nặc: 【Ba đứa bé này là ai vậy?】

Y Nặc miệng nhanh nhảu đáp: 【Không có ba, sinh sản vô tính.】

Thấy cư dân mạng bắt đầu nghi ngờ cô là kẻ thứ ba, đứa trẻ là con riêng, cô ấy thẳng thừng đáp lại đầy châm chọc.

【Nếu các người biết ba nó là ai, các người cũng sẽ nghĩ tôi thật xui xẻo.】

Nhưng ngay sau khi cô ấy đăng dòng này, một tài khoản có tên là Tiêu Hằng đã bình luận bên dưới.

【Cô chắc chứ, Y Nặc?】

Tên tài khoản là Tiêu Hằng, ảnh đại diện là Tiêu Hằng, điều quan trọng nhất là, anh ta gọi thẳng tên của Y Nặc.

Nếu nói đây chỉ là fan của Tiêu Hằng thì có vẻ không hợp lý.

Y Nặc hoảng sợ, vội vàng xóa hết bình luận và cài đặt tài khoản chỉ cho bạn bè bình luận.

Tối hôm đó, cô ấy đến quán bar của tôi than thở, sợ Tiêu Hằng sẽ tìm đến và giành lại quyền nuôi Bạo Bạo.

Tôi khuyên cô ấy bình tĩnh, nói rằng chỉ dựa vào vài video của Bạo Bạo trên mạng, ngay cả khi đó thực sự là Tiêu Hằng, thì nước Úc lớn thế này, anh ta cũng không thể tìm được địa chỉ cụ thể.

Thấy cô ấy vẫn đầy lo lắng, tôi đề nghị ngày hôm sau đưa cô đi dạo cho khuây khỏa.

6

Ngày hôm sau, chúng tôi dẫn theo hai đứa trẻ đi chơi ở một địa điểm du lịch, nhưng lại bất ngờ bị chặn bởi một nhóm phóng viên đường phố.

Vì gần đây Bạo Bạo nổi tiếng trên mạng.

Chúng tôi từ chối cuộc phỏng vấn ngay lập tức, kéo theo bọn trẻ rời đi trong vội vã, nhưng vẫn không thể tránh được việc video bị đăng lên mạng.

Trong video, hình ảnh của Bạo Bạo rất rõ ràng, và cả tôi cùng Phú Phú cũng bị quay vào.

Cư dân mạng lập tức dậy sóng.

Chết tiệt, dưới góc nhìn của người qua đường, thằng bé này càng giống Tiêu Hằng hơn.】

【Có khi nào là con riêng của Tiêu Hằng không? Bây giờ chuyện sao có con rơi bên ngoài quá là bình thường rồi.】

【Còn bé gái kia trông xinh quá, mẹ nó có phải từng đóng phim gì không? Sao nhìn quen quen nhỉ?】

Thấy dư luận ngày càng bùng nổ, tôi và Y Nặc bàn bạc với nhau.

“Hay là mình chuyển đến nơi khác sống, quán bar này buôn bán cũng chẳng tốt, tôi cũng định đóng cửa lâu rồi.”

Y Nặc gật đầu: “Được, cậu đi đâu thì tôi đi đó.”

Y Nặc xóa tài khoản chia sẻ về con của mình, còn tôi thì dán thông báo chuyển nhượng quán bar.

Ngay hôm đó có người liên hệ, nói muốn tiếp quản quán và hẹn gặp tôi vào buổi tối.

Nhưng tôi đợi đến lúc quán đóng cửa cũng không thấy người đó đến.

Một cảm giác bất an bỗng nhiên dâng lên trong bóng đêm, rồi đột nhiên, tiếng động kỳ lạ vang lên từ cửa chính.

Ngay giây tiếp theo, cửa gỗ của quán bar bị một lực mạnh đạp tung, hàng chục người bảo vệ mặc đồ đen xông vào, vây kín quán.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến tôi gần như không thể bước đi, tôi hét lớn: “Mấy người tìm ai?”

Không ai trả lời tôi.

Cảm giác bất an càng dâng cao, tôi quay đầu bỏ chạy về phía cửa sau của quán.

Vừa ra khỏi cửa và rẽ phải, tôi va phải một lồng ngực rắn chắc, mùi hương gỗ tuyết tùng quen thuộc vương vấn nơi đầu mũi.

Tôi lùi lại vài bước, rút điện thoại ra định gọi báo cảnh sát, nhưng vừa bấm số, cổ tay tôi đột ngột đau nhói, điện thoại rơi xuống đất, ánh sáng yếu ớt lập lòe.

Hai tay tôi bị ai đó trói chặt bằng dây thắt lưng từ phía sau, người đó ôm chặt lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.

Một giọng nói quen thuộc nhưng đã xa cách nhiều năm vang lên bên tai: “Nguyệt Nguyệt, mấy năm nay sống tốt không?”

Một câu chào hỏi rất bình thường, nhưng tôi lại nghe ra trong đó là một hố sâu lạnh lẽo, khiến sống lưng tôi lạnh buốt từng đốt xương.

Tôi nhắm mắt, hít một hơi dài: “Thẩm Nghiên Thừa, chúng ta chia tay rồi, đây là nước Úc, anh đừng làm bậy.”

“Chia tay?”

Phía sau vang lên tiếng cười lạnh băng: “Tôi đồng ý rồi à?”

“Vả lại, tôi có làm bậy thì sao?”

Dù đã xa cách bao năm, nhưng tôi vẫn hiểu rõ thủ đoạn của Thẩm Nghiên Thừa.

Tôi nhắm mắt, cố chống trả yếu ớt: “Tôi đã báo cảnh sát rồi!”

Đúng lúc này, tiếng điện thoại dưới đất vang lên, đầu dây bên kia là giọng nói của nhân viên tổng đài cảnh sát.

Thẩm Nghiên Thừa nhặt điện thoại lên, đưa đến tai tôi, cổ họng anh vang lên tiếng cười trầm thấp, đầy ngạo mạn.

“Ngoan nào, báo địa chỉ đi.”

“Em đoán xem, trước khi cảnh sát đến, tôi sẽ giết em bao nhiêu lần?”