1
Tình yêu gặp trắc trở, Y Nặc – cô bạn thân của tôi kéo tôi đi quẩy trong quán bar.
Ngay khi tay cô ấy sắp chạm lên cơ bụng của mấy anh chàng người mẫu trẻ.
Thì ở cửa quán bar bỗng xuất hiện bóng dáng của ảnh đế Tiêu Hằng.
Tiêu Hằng đội một chiếc mũ lưỡi trai, tức giận bước đến, chỉ tay về phía anh chàng người mẫu trông có nét giống mình.
“Anh ta là ai? Y Nặc, em dùng anh ta làm thế thân thay tôi?”
Y Nặc ngước lên liếc hắn một cái, miệng nở nụ cười lạnh khi đứng dậy.
“Sao? Anh có thể coi tôi là thế thân của Tô Vân, tôi lại không thể tìm ai khác để thay thế anh?”
“Còn nữa, bảo vật gia truyền nhà họ Tiêu, bây giờ lại đang nằm trên tay người khác rồi kìa.”
Lời nói của cô ấy khiến Tiêu Hằng á khẩu.
Anh ta yếu ớt giải thích: “Tôi đã nói rồi, chiếc vòng đó không phải do tôi tặng.”
Y Nặc lạnh lùng: “Được thôi, vậy anh đi mà lấy nó về!”
Sự im lặng như dòng sông tĩnh lặng, làm cho sự náo nhiệt của quán bar trở nên rõ ràng hơn.
Tiêu Hằng đứng yên một lúc lâu, cuối cùng thở dài, nói khẽ: “Xin lỗi, tôi không thể làm được.”
Dù đã sớm nghĩ tới kết cục này, nhưng biểu cảm trên mặt Y Nặc vẫn không kìm được mà biến đổi trong chốc lát.
Cô ấy với đôi mắt đỏ hoe cầm lấy túi, ra hiệu cho tôi sẽ gọi điện sau, rồi bước ra khỏi quán bar với những bước đi mạnh mẽ trên đôi giày cao gót.
Tiêu Hằng gật đầu chào tôi rồi cũng vội vàng đuổi theo cô ấy.
Nhớ lại những lần trước, Tiêu Hằng dễ dàng dỗ cô ấy quay về.
Tôi lo lắng đến mức hét lớn: “Nặc Nặc, không thể mềm lòng được, đây là vấn đề nguyên tắc!”
“Chia tay! Lần này nhất định phải chia!”
Hét đến khô cả miệng, từ phía sau một bàn tay thon dài, đẹp đẽ đưa cho tôi một miếng dưa hấu.
Nhìn thấy bàn tay đó, lòng tôi hơi xao xuyến, nghĩ thầm, cậu người mẫu này hiểu chuyện ghê!
Tôi mỉm cười quay đầu lại: “Em trai, em tên gì?”
Vừa nói xong, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đẹp trai ấy, tôi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ.
Không biết từ lúc nào, mấy cậu người mẫu ở ghế VIP đã bị đuổi đi, chỉ còn lại Thẩm Nghiên Thừa đứng sau lưng tôi.
Khuôn mặt lạnh lùng, đường viền hàm sắc nét, ánh mắt nhìn tôi như chứa đầy băng giá.
Tôi hoảng hốt lùi lại một bước, nhưng bị anh ấy nắm lấy cổ tay.
Thẩm Nghiên Thừa nheo mắt, nửa cười nửa không: “Thích em trai à?”
“Được thôi, về nhà! Tôi cũng có em trai, cho em xem cho đã!”
2
Tối hôm đó, tôi bị Thẩm Nghiên Thừa ép dựa vào cửa kính suốt đến sáng.
Trước mắt là cảng Victoria, nơi này mỗi tấc đất đều đáng giá bạc vàng.
Nếu không phải nhờ Thẩm Nghiên Thừa, tôi chẳng có tư cách bước vào đây.
Nhưng tôi đương nhiên không thể nào là bạn gái của Thẩm Nghiên Thừa, nhiều lắm chỉ là chú chim hoàng yến được nuôi trong lồng vàng của anh ấy mà thôi.
Năm đầu tiên bước chân vào làng giải trí, tôi gặp phải một đạo diễn muốn có quy tắc ngầm với tôi.
Dù tôi đã từ chối khéo trên bàn tiệc, ông ta vẫn càng ngày càng quá đáng, khi tay ông ta vừa định luồn vào dưới váy tôi, Thẩm Nghiên Thừa xuất hiện.
Chỉ một câu nhẹ nhàng đã giúp tôi thoát khỏi tình huống khó xử.
Anh ấy là một ông trùm cao cao tại thượng trong giới Hồng Kông, còn tôi chỉ là một kẻ mới vào nghề, chưa có tên tuổi.
Sự theo đuổi của Thẩm Nghiên Thừa không rầm rộ, không có những lời đường mật lấp lánh, nhưng anh ấy luôn chăm sóc tôi từng chút một, cộng thêm khuôn mặt đẹp như tài tử điện ảnh.
Lâu dần, nói không động lòng là nói dối, nhưng tôi luôn giữ đúng vị trí của mình.
Chim hoàng yến vẫn là chim hoàng yến, so với bạn gái chính thức vẫn có khoảng cách.
Tôi hiểu rất rõ, giữa chúng tôi sẽ không có kết quả, cuối cùng tôi sẽ phải rời đi.
“Đến giờ này rồi mà còn phân tâm à?”
Có lẽ vì để trừng phạt tôi vì không tập trung, Thẩm Nghiên Thừa phía sau càng ngày càng mạnh bạo: “Nghĩ gì thế? Nghĩ đến cậu em trai của em à?”
Tôi bị anh ấy làm cho bật ra tiếng kêu, phản xạ nắm chặt lấy cánh tay anh, cắn chặt môi lắc đầu.
Nhưng phản ứng của tôi rõ ràng không làm anh ấy hài lòng.
Anh ấy xoay người tôi lại: “Không nghĩ cũng phải chịu đựng cho tôi.”
Không biết đã qua bao lâu, cơn mưa rào cuối cùng cũng dứt, Thẩm Nghiên Thừa bế tôi vào bồn tắm, ôm chặt trong lòng.
Khi đang tận hưởng khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Nghe nói, chị cả của anh, Thẩm Đình, đã về rồi?”
“Ừ.”
Từ nhỏ, Thẩm Nghiên Thừa đã rất thân thiết với Thẩm Đình, mọi việc lớn nhỏ trong Thẩm gia gần như đều do Thẩm Đình quyết định.
Quan trọng hơn, tôi nghe nói Thẩm Đình lần này trở về còn mang theo một người phụ nữ.
Một người đáng lẽ sẽ kết hôn với Thẩm gia.
Nghĩ đến đây, tôi ngập ngừng hỏi: “Tôi có thể gặp chị ấy không?”
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Thẩm Nghiên Thừa đột ngột mở ra, anh ấy dò xét nhìn tôi, nhưng cuối cùng chỉ lạnh nhạt nói: “Không cần thiết.”
Quả nhiên, chim hoàng yến thì không xứng gặp gia đình anh ấy.
Tôi cố giấu đi sự thất vọng trong lòng, mỉm cười với anh: “Được thôi.”
Tối hôm đó, Y Nặc hứa sẽ gọi điện cho tôi nhưng mãi không liên lạc.
Đến tận trưa hôm sau, cô ấy mới nhắn một tin ngắn ngủi.
【Yên tâm, không quay lại đâu.】
3
Tưởng rằng cuộc sống cứ thế mà trôi.
Cho đến một tháng sau, tôi và Y Nặc cả hai đều bị trễ kinh.
Chúng tôi cùng hẹn nhau đi khám bác sĩ, kết quả siêu âm vừa ra, nhìn thấy dòng chữ “Xác nhận mang thai” in đậm trên giấy kết quả, cả hai cùng rơi vào im lặng.
Y Nặc giật lấy tờ kết quả từ tay tôi, tức giận nói với tôi:
“Nói rõ rồi mà, chỉ lợi dụng tài nguyên rồi chia tay, vậy mà cậu lại không dùng biện pháp an toàn?”
“Tớ có dùng mà!” Tôi lớn tiếng cãi lại.
Nhưng nghĩ đến đêm đó trước cửa sổ, tôi lại hạ giọng: “Nhưng… có thể nó bị rách.”
Y Nặc chỉ biết trợn mắt lắc đầu.
Lần này, tôi giật lấy tờ kết quả từ tay cô ấy.
Tôi to tiếng: “Cậu còn nói tớ, thế cậu thì sao? Cậu còn chẳng có người yêu, đứa trẻ này là của ai?”
Y Nặc chớp chớp mắt vài cái, liếc tôi đầy chột dạ rồi lí nhí: “Của Tiêu Hằng.”
“Của ai?” Tôi nghĩ mình nghe nhầm, nhíu mày hỏi lại.
Cô ấy nhắm mắt, hít một hơi sâu rồi hét lớn vào tai tôi: “Của bạn trai cũ của tớ! Tiêu, Hằng!”
Tai tôi ù đi vì tiếng hét.
Tôi bực bội lầm bầm: “Tiêu Hằng thì Tiêu Hằng, cậu hét to thế làm gì!”
Y Nặc đã chia tay với Tiêu Hằng, mà Tiêu Hằng còn có một người trong lòng là Bạch Nguyệt Quang – Tô Vân.
Còn tôi thì sao, một chú chim hoàng yến không thể lộ diện, mà đối tượng kết hôn của Thẩm Nghiên Thừa vừa mới về nước.
Nghĩ đến đây, chúng tôi chỉ biết nhìn nhau thở dài.
Rõ ràng, cả hai người đàn ông đều không muốn thừa nhận đứa trẻ này.
Sau một hồi im lặng, Y Nặc nắm lấy tay tôi, ngập ngừng nói: “Hay là… chúng ta bỏ cha, giữ con?”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Được thôi, mấy năm qua Thẩm Nghiên Thừa cũng rất hào phóng, cộng với tiền tớ kiếm được từ việc đóng phim, chắc đủ để mua một căn biệt thự ở nước ngoài.”
“Rồi nuôi thêm một chú chó, một chú mèo, một biệt thự, hai mẹ, hai con.”
Chẳng phải đây chính là cuộc sống an nhàn mà tôi và cô bạn thân từng mơ ước sao!