Tôi không phải là con ruột của gia đình giàu có này.
Năm mười ba tuổi, người giúp việc đột nhiên nói tôi là con gái của bà ta, không phải là con ruột của chủ gia đình này. Bà ta bảo tôi đưa tiền để bà và anh trai ruột của tôi tiêu xài.
Tôi nhìn bà ta một cái, rồi quay đầu báo cảnh sát ngay lập tức.
1
Tôi tên là Tô Uyển Uyển, từ nhỏ tôi đã luôn cảm thấy mình không giống bố mẹ.
Bố mẹ tôi đều rất đẹp, vóc dáng rất chuẩn, anh cả cũng tuấn tú, phong độ ngời ngời.
Chỉ có tôi, như một viên đá cuội lạc vào giữa đống đá quý, khác biệt quá rõ ràng.
Vì vậy, năm mười ba tuổi, khi cô giúp việc họ Lý nói tôi là con ruột của bà, tôi không nghi ngờ gì nhiều.
Chẳng có giây phút cảm động của mẹ con nhận nhau, bà ta liền yêu cầu tôi đưa tiền.
“Anh trai ruột của con lên cấp ba cần đóng phí tài trợ, sau này khi anh con thành đạt rồi vào làm việc ở công ty Tô gia, cũng có thể giúp đỡ con.”
Bà ta nói mãi, cuối cùng tôi cũng hiểu ý của bà.
Bà ta muốn tôi lớn lên sẽ kiểm soát công ty Tô gia, tốt nhất là chiếm đoạt tài sản của Tô gia, mà tài sản đó dĩ nhiên là để cho người anh trai ruột của tôi sử dụng.
Chỉ qua vài câu nói, tôi đã nhận ra bà là người theo tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Ba câu nói, bà ta đã hai lần nhắc đến rằng con gái không giữ được tiền, hai lần rằng phụ nữ cần có anh em giúp đỡ, cần dựa vào anh em.
Tôi khẽ cau mày suy nghĩ một chút, bố mẹ Tô gia đâu có nói vậy.
Họ nói con gái phải học hành chăm chỉ, tiến tới mỗi ngày, con gái và con trai đều như nhau, phải tự lực và tự cường.
“Tôi không có tiền, tôi mới mười ba tuổi thôi.”
Trẻ con mười ba tuổi thì có bao nhiêu tiền chứ?
Cô Lý không tin.
“Đừng nghĩ rằng tôi không biết, ông bà chủ mỗi tháng đều cho cô tiền tiêu vặt, tiền lì xì Tết và sinh nhật mỗi năm, cô đều để dành lại. Cô cũng không nghĩ thử xem, nếu không có tôi hoán đổi cô và tiểu thư thực sự của Tô gia, cô làm gì có những ngày tháng tốt đẹp như hiện tại?”
Bà ta đang đe dọa tôi, rằng nếu không đưa tiền, bà sẽ vạch trần sự thật, khiến tôi không còn sống sung sướng nữa.
Bà ta nghĩ tôi sẽ sợ.
Tôi quả thật có chút lo lắng, thế là tôi đề nghị đi cùng bà ta về nhà xem thử.
“Mày về làm gì, bị người ta phát hiện thì sao?”
“Không về xem thì làm sao tôi biết các người có chăm sóc tốt cho cô ấy không?”
Cô Lý đồng ý, nhân lúc cuối tuần bố mẹ và anh trai đều không có ở nhà, bà ta dẫn tôi về nhà bà ta.
2
Nhà cô Lý nằm trong một ngôi làng cũ kỹ ở giữa thành phố, sân rất rộng nhưng lại rất lộn xộn, bên trong chất đầy những thứ linh tinh, tồi tàn.
Một cô gái rất xinh đẹp nhưng ăn mặc rách rưới đang hì hục giặt quần áo.
Cô ấy tên là Lưu Oánh, có một người anh trai tên là Lưu Cường.
Cô ấy trông gầy gò, nhưng khuôn mặt rất đẹp, giữa đôi mày toát lên vẻ kiên nghị.
Nhìn cô ấy lần đầu tiên, tôi đã biết, cô ấy là con ruột của bố mẹ, bởi vì cô ấy trông giống mẹ y như đúc.
Xoẹt một tiếng. Có lẽ là do quần áo quá cũ, bị giặt rách rồi.
Cô Lý giúp việc ở nhà họ Tô vốn ôn hoà nhã nhặn liền xông lên, giơ tay định đánh.
“Tao đánh chết mày, cái đồ phá của, ngày nào cũng không biết làm việc, chỉ biết làm hỏng đồ, nhà này có bao nhiêu tiền để mày phá hoại chứ?”
Cô gái đó ôm đầu không nói gì, chỉ im lặng nhìn về phía tôi, như thể đang quan sát.
Những trận đòn như thế này đối với cô ấy đã là chuyện thường ngày, cô ấy đã quen từ lâu.
Tôi bước tới kéo tay cô Lý.
“Đừng đánh nữa.”
Cô Lý rất tức giận, nhưng vẫn cười cười:
“Tiểu thư đừng lo, con bé này rẻ rúng, không đánh thì không biết điều.”
Rẻ rúng?
Tôi cũng lạnh mặt:
“Bà còn muốn tiền thì dừng tay.”
Lúc này cô Lý mới chịu dừng, nhưng vẫn mắng vài câu.
“Nếu không nhờ tiểu thư cầu xin thì hôm nay tao đánh chết mày, loại mày cả đời cũng là mạng hèn mọn, nhìn xem, đây mới là tiểu thư, cả đời là mạng cao quý.”
Bà ta nói thế mà không biết xấu hổ sao?
Tôi thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tôi lại gặp Lưu Cường, cậu ta nằm trong nhà chơi trò chơi điện thoại, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, trông rất khỏe mạnh, vai u thịt bắp, xem là biết anh ta được yêu thương hơn Lưu Oánh nhiều.
Nhìn thấy quần áo tôi đang mặc, trong mắt cậu ta ánh lên vẻ tham lam.
Lại thấy Lưu Vĩ, khoảng hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt xấu xa, bộ dạng uể oải trông rất lười biếng.
Khi nhìn thấy tôi, trong mắt ông ta cũng là vẻ tham lam, còn muốn bảo tôi đưa dây chuyền trên cổ cho ông ta nhưng bị cô Lý ngăn lại.
Cô Lý nói đây là quà của bà chủ, lúc này mà đưa ra ngoài sẽ gây nghi ngờ, bảo ông ta đợi một thời gian, vài ngày nữa sẽ mang tiền về.
Đây chính là bố mẹ ruột cùng với anh trai ruột của tôi.
Nhìn thấy tôi, sắc mặt của họ không có gì gọi là niềm vui, trong mắt họ chỉ có tiền.
Cô Lý không cho tôi nhìn lâu, nhanh chóng dẫn tôi đi.
“Nhìn đi, cả nhà chúng tôi đều cung phụng cho cô có cuộc sống tốt, cô không thể không có lương tâm, mỗi tháng đưa tiền về để chúng tôi có thể đổi một căn nhà tốt hơn.”
Tôi im lặng, bảo bà đợi một thời gian.
Buổi tối hôm đó, tôi vào phòng bố mẹ, kể lại mọi chuyện với họ.
3
Bố mẹ bình tĩnh hơn tôi tưởng, còn gọi anh trai Tô Trạch đến.
Ba người họ nhìn tôi, khiến tôi ngay lập tức hiểu ra.
“Mọi người từ lâu đã biết rằng con không phải là con ruột?”
Tôi đã nói rồi mà, cả nhà họ Tô đều thông minh, chỉ có tôi là ngu ngốc, tôi còn có thể nhận ra mình không giống con ruột, sao họ có thể không nhận ra?
Tô Trạch muốn nói gì đó nhưng dừng lại, bố mẹ hỏi tôi có phải là thật không.
Tôi nói chỉ cần đi xem là biết.
Tôi dẫn họ đến nhà họ Lưu. Lúc này Lưu Oánh lại đang bị đánh. Hình như là vì Lưu Cường thua game, Lưu Oánh gọi cậu ta ra ăn cơm thì bị đánh.
Bảo vệ nhà họ Tô giữ chặt Lưu Cường và Lưu Vĩ.
Giống như tôi đã nói, vừa nhìn thấy Lưu Oánh, họ đã biết cô ấy là con ruột.
Người nhà họ Lưu và cô Lý đều bị khống chế, nhìn những vết thương của Lưu Oánh lộ ra, bố mẹ và Tô Trạch rất đau lòng, ôm cô ấy khóc.
Tôi đứng một bên, cảm thấy có chút buồn bã, cũng thấy ngại ngùng.
Cô Lý còn dám la lên rằng đã nuôi dưỡng con của nhà họ Tô bao nhiêu năm nên đòi phí nuôi dưỡng, còn mắng tôi là đồ vong ân bội nghĩa.
Họ nhìn tôi đầy ác ý, như muốn lột da xẻ thịt tôi.
“Sống ở đây không tốt sao? Mày làm như vậy đối với mày có lợi ích gì sao? Tô Uyển Uyển, mày là đồ ngu, mày nghĩ vạch trần chúng tao thì họ sẽ giữ mày lại sao?”
Bố mẹ nhà họ Tô không thèm để ý đến họ.
Tôi quỳ xuống ngay lập tức.
“Bố mẹ, xin hãy cho con ở lại vài năm nữa, đợi đến khi con đậu đại học rồi sẽ rời đi, tuyệt đối không bám lấy mọi người, phí nuôi dưỡng những năm qua con sẽ viết giấy nợ, sau này có tiền nhất định sẽ trả lại, con có thể làm giúp việc trong nhà, con có thể làm việc.”
Tôi nhất định không trở về nhà họ Lưu, đó là một ổ sói đói hổ vồ.
4
Bố mẹ nhà họ Tô thương lượng với nhà họ Lưu, không truy cứu tội buôn người của bọn họ nhưng sẽ đưa cả tôi và Lưu Oánh về.
Nhà họ Lưu mở miệng muốn đòi tiền, nói rằng hai cô con gái phải để lại một người.
Họ nghĩ bố mẹ nhà họ Tô yêu thương tôi nên muốn đòi một khoản tiền, hoàn toàn không quan tâm đến tình cảnh của tôi.
Tôi đứng một bên, cúi đầu khóc. Không hiểu sao, cha mẹ ruột của tôi lại là những kẻ vô liêm sỉ như thế.
“Dù có kiện chúng tôi tội buôn người thì các người cũng không có chứng cứ, dù sao thì cũng chỉ là bị trao nhầm ở bệnh viện thôi.”
Nước mắt tôi chảy ròng, tức giận quát lên:
“Một bệnh viện tư, một bệnh viện công, sao có thể nhầm được, bà nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc à?”
Tô Trạch nhìn tôi một cái, ánh mắt khó hiểu.
Biết tôi không phải là em gái ruột, lại có cha mẹ như vậy, anh ấy chắc hẳn rất ghét tôi?
Dù sao thì tôi cũng có thể có những gen xấu xa như thế.
Bố mẹ nhà họ Tô cũng đưa ra bằng chứng, là đoạn video giám sát trong bếp khi cô Lý nói chuyện với tôi. Bên trong video hiện rõ, bà ta thừa nhận đã tráo đổi tôi và Lưu Oánh.
Cô Lý và tôi đều bàng hoàng.
Hóa ra, dù tôi có báo cảnh sát hay không, họ đều đã biết.
Cuối cùng, để không phải ngồi tù, nhà họ Lưu đành chấp nhận thỏa hiệp.
Tôi theo họ về lại nhà họ Tô. Trong lòng tôi cứ cảm thấy bất an cùng tội lỗi, tôi vào phòng mình, gom lấy đồ dùng học tập và vài bộ quần áo đơn giản rồi đi ra ngoài.
Mọi thứ bên trong này đều thuộc về Lưu Oánh, không, phải là thuộc về Tô Oánh, không phải của tôi.
Nhưng bố mẹ lại tiến lên, ôm chặt tôi.
“Uyển Uyển, con là đứa trẻ mà chúng ta đã dạy dỗ nên người. Con mãi mãi là con của chúng ta. Con không cần chuyển đi, cũng không cần làm người giúp việc, chúng ta sẽ nuôi con lớn.”
Tô Trạch đứng phía sau, lặng lẽ nhìn tôi, nhưng cũng gật đầu.
Tôi khóc nói cảm ơn và xin lỗi với họ. Ngoài những lời đó, tôi không biết phải nói gì.
Tô Oánh đứng ở cửa, nhìn chúng tôi khóc, nét mặt vẫn luôn lạnh nhạt.
Tôi nghĩ, cô ấy nhất định hận tôi, cô ấy nên hận tôi, dù là cố ý hay vô ý, tôi đã chiếm mất mười ba năm cuộc sống của một tiểu thư nhà họ Tô.
Tôi ở nhà họ Tô sung sướng và vui vẻ bao nhiêu năm thì còn cô ấy ở nhà họ Lưu bị đánh, bị mắng, còn phải cực khổ phục vụ hai người đàn ông đó bấy nhiêu năm.
Nghĩ thôi cũng thấy tức.
5
Bố mẹ chuẩn bị cho Tô Oánh một căn phòng mới, ngay cạnh phòng tôi.
Chúng tôi cùng tuổi, bố mẹ mong rằng chúng tôi có thể sống hòa thuận với nhau.
Sau đó, họ nhanh chóng lo cho Tô Oánh vào trường, nói chúng tôi phải chăm sóc lẫn nhau, bảo tôi giúp Tô Oánh nhanh chóng hòa nhập vào môi trường học.
Vào trường, Tô Oánh học cùng lớp với tôi, khi giới thiệu rằng chúng tôi là chị em, mọi người đều rất tò mò.
“Hai người cùng tuổi, lại cùng họ, là chị em họ à?”
Tô Oánh không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi mỉm cười:
“Chúng tôi là sinh đôi, chị tôi trước đây sức khỏe không tốt, phải đi nơi khác dưỡng bệnh.”
“Sinh đôi? Trông không giống nhau chút nào.”
“Đúng rồi, hai người chẳng giống nhau tẹo nào.”
Tôi chỉ có thể giải thích rằng chúng tôi là sinh đôi khác trứng nên không giống nhau là bình thường.
Tô Oánh luôn ít nói nên lúc này cô ấy chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu và mỉm cười.