5

Chẳng mấy chốc, thuyền cập bến.

Nơi này không giống hòn đảo, ít cây, nhiều xe, người đông đúc.

Một số tòa nhà cao đến mức không nhìn thấy đỉnh.

Tôi tò mò nhìn quanh, để mặc chị Hạ dẫn lên xe, rồi đi vào một tòa nhà lớn.

“Đây là hợp đồng, em xem qua đi.”

Chị Hạ đưa cho tôi một xấp giấy dày cộp.

Tôi tự tin nhận lấy.

Dù sao tôi không phải là một con mèo mù chữ, ở trong núi chúng tôi cũng có giáo dục phổ cập mà.

Nhưng rất nhanh, tôi nhận ra mình dù nhận biết được từng chữ, nhưng ghép lại thì chẳng hiểu gì cả.

Tôi gãi tai bứt đầu, thì một bàn tay thon dài rút lấy xấp giấy từ tay tôi.

Nhân ngư đọc lướt, sau đó ném tập giấy lên bàn.

Anh ta cười nhạt, ánh mắt nhìn chị Hạ sắc bén: “Thưa cô, lừa gạt một cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời thế này, không tốt chút nào.”

Chị Hạ nhướng mày, vẫn giữ nụ cười: “Điều kiện đều có thể thương lượng mà.”

Tôi chẳng hiểu gì.

Nhân ngư và chị Hạ chỉ tay vào hợp đồng, tranh cãi rất căng thẳng.

Họ bàn bạc một lúc, hợp đồng mới lại được đưa đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn nhân ngư cầu cứu, anh ta khẽ gật đầu: “Ký đi.”

Tôi cẩn thận viết từng nét: Mạnh Ngư.

Khi rời đi, chị Hạ nhìn nhân ngư với ánh mắt khác hẳn: “Chưa biết tên đầy đủ của cậu là gì?”

Nhân ngư nói: “Tạ Vân Diệu.”

“Tạ Vân Diệu?”

Chị Hạ hơi ngẩn người, như thể cái tên này rất quen thuộc, nghĩ ngợi một lúc lâu.

Rồi chị nhanh chóng đưa ra lời mời: “Không biết anh Tạ tốt nghiệp trường nào, có hứng thú làm việc tại công ty chúng tôi không?”

Nhân ngư lạnh nhạt: “Không có.”

Rời văn phòng, tôi áp sát vào người anh ta hỏi nhỏ: “Anh nhớ lại mọi chuyện rồi à?”

Khi anh ta tỉnh lại, rõ ràng chẳng nhớ gì cả.

“Chưa.”

Anh ta ngừng một chút: “Tôi chỉ nhớ được tên mình.”

Tên của anh ta thật dài và khó nhớ, tôi lười đọc hết, nên gọi ngắn là “A Diệu.”

“A Diệu.”

Tôi vô cùng ngưỡng mộ: “Anh giỏi như vậy, học từ đâu thế?”

Tạ Vân Diệu hỏi ngược lại: “Tôi giỏi sao?”

Tôi gật đầu liên tục.

Tất nhiên là giỏi rồi, tôi cảm thấy thầy dạy cho mèo con bọn tôi cũng không giỏi như vậy.

Khóe môi Tạ Vân Diệu cong lên không kiềm chế được, anh xoa đầu tôi: “Tôi không biết mình học từ đâu, nhưng sau này có thể từ từ dạy cô.”

Chị Hạ sắp xếp cho chúng tôi ở một khu dân cư yên tĩnh, rất thoải mái.

Phía sau khu có một cái ao lớn, đúng là sự cám dỗ không thể cưỡng lại đối với mèo.

Tôi suýt không nhịn nổi ý định muốn vớt vài con cá lên.

Trong nhà còn có một bể cá cảnh lớn, cực kỳ thích hợp để nuôi cá nhỏ.

Nhưng ý định này chưa kịp thực hiện đã bị Tạ Vân Diệu bóp chết từ trong trứng nước.

Mặt anh tối sầm: “Cô còn muốn nuôi cá nữa à?”

Anh chất vấn: “Có một con cá là tôi đây còn chưa đủ sao?”

Tất nhiên… là chưa đủ rồi!

Đối với mèo, cá càng nhiều càng tốt.

Nhưng rõ ràng Tạ Vân Diệu rất giận, tôi không dám chọc giận thêm lúc này.

Tôi ấm ức: “Anh còn không biến thành cá, cũng không cho tôi chạm vào.”

Mèo nào chịu nổi một ngày không có cá chứ?

“Được rồi.”

Tạ Vân Diệu nhượng bộ: “Vậy tôi biến thành cá, nhưng cô không được nuôi thêm con cá nào khác.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Được.”

Vừa dứt lời, đôi chân dài của Tạ Vân Diệu biến mất, thay vào đó là một chiếc đuôi cá dài, tuyệt đẹp.

Tôi lập tức hóa thành mèo, nhảy lên ôm lấy đuôi cá.

Từ ngày anh biến thành người, tôi đã rất lâu không được chạm vào chiếc đuôi cá làm mèo mê mẩn này.

Tôi không nhịn được cắn một miếng cho đỡ thèm.

Nhưng vảy cá cứng quá, làm tôi đau cả răng.

Tôi đành chuyển mục tiêu sang phần bụng mềm mại.

Tạ Vân Diệu nằm dưới đất, quần áo bị móng vuốt của tôi cào rách tả tơi.

Má anh đỏ lan xuống cả cổ, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Hiếm khi anh chịu biến thành cá, tôi nhất định phải tận dụng cơ hội.

Đầu tiên là ngửi một chút, sau đó cắn vào chỗ tôi thích nhất để thưởng thức.

Không kiềm chế được, răng sắc nhọn của tôi làm da mềm bị xước một chút.

Tôi vội vàng liếm sạch máu, giả vờ như không có gì xảy ra và đổi sang chỗ khác.

Còn chưa đến lúc, tôi tự nhủ với bản thân.

Nuôi béo hơn chút nữa ăn mới ngon.

6

Chị Hạ sắp xếp cho tôi rất nhiều khóa học.

Bảy giờ sáng tôi đã phải dậy, mười giờ tối mới được tan học.

Những ngày vất vả này kéo dài suốt ba ngày, tôi cảm giác mình sắp hóa thành một con mèo xẹp lép rồi.

Thậm chí buổi tối Tạ Vân Diệu biến thành nhân ngư cũng không khiến tôi có thêm sức lực.

Nếu không vì mơ đến cá vàng, tôi đã bỏ trốn từ lâu.

Cá vàng còn chưa đến tay, mèo con vẫn phải cố gắng.

Kiên trì hơn nửa tháng, chị Hạ bất ngờ báo tôi có cơ hội lên hình.

Công ty có một ca sĩ nổi tiếng đang chuẩn bị ghi hình một chương trình chuyên đề về hành trình trưởng thành.

Họ cần chọn một số hậu bối để phát biểu bày tỏ sự ngưỡng mộ và khát khao theo đuổi anh ta.

“Lâm Nghệ hiện đang rất nổi, lưu lượng cực cao.”

Chị Hạ nói: “Đây là cơ hội để em xuất hiện trước công chúng, hơn nữa chị dự định để em tham gia quay MV cho album tiếp theo của Lâm Nghệ.”

Không ngờ, ngay trong ngày phát hành chương trình chuyên đề, Lâm Nghệ bị một tay săn ảnh nổi tiếng khui ra chuyện có quan hệ không đứng đắn với một hậu bối trẻ trong cùng công ty.

Những người tham gia ghi hình ngay lập tức trở thành mục tiêu của fan hâm mộ.

【Người này có phải bạn gái nhỏ của Lâm Nghệ không? Trông hơi khó diễn tả.】

【Nhìn này, chắc chắn đã photoshop kéo dài chân mà.】

【Tôi chưa thấy người này bao giờ, không phải cô ta có gì với Lâm Nghệ đấy chứ? Nếu không sao lại được lên hình?】

Họ nhìn ai cũng giống người có quan hệ mờ ám với Lâm Nghệ.

Fan còn tìm đến tài khoản cá nhân mà công ty đăng ký cho tôi để công kích.

Tài khoản của tôi mới lập chưa được mấy ngày, chỉ có hai video công ty quay cho tôi.

Ban đầu chỉ có vài trăm bình luận, phần lớn khen tôi dễ thương và xinh xắn.

Giờ thì bỗng chốc tăng lên vài nghìn bình luận, có người hỏi tôi với Lâm Nghệ có quan hệ gì, cũng có rất nhiều lời mắng mỏ.

Chị Hạ không cho tôi quan tâm, cũng không cho phép tôi trả lời.

Tôi chỉ có thể lặng lẽ xem bằng một tài khoản phụ.

【Đây là tân binh sao? Giờ tân binh chất lượng tệ vậy à?】

【Tôi nghĩ cô ta chắc chắn bám chân người ta để tiến thân thôi.】

【Lâm Nghệ chắc chắn không để mắt tới cô ta đâu, tan hết đi.】

“Đừng xem nữa.”

Tạ Vân Diệu lấy điện thoại khỏi tay tôi, đưa cho tôi một miếng cá khô.

Tôi ôm miếng cá khô, chán nản liếm nhẹ, đuôi co thành một vòng tròn nhỏ.

“Đừng buồn vì lời của bọn họ.”

Tạ Vân Diệu an ủi tôi: “Có muốn tôi biến ra đuôi cá không?”

“Có.”

Tôi uể oải bò lên chiếc đuôi dài của anh, thu mình lại trên bụng anh: “Họ mắng tôi.”

Tạ Vân Diệu dịu dàng vuốt lưng tôi bằng những ngón tay: “Lát nữa tôi sẽ giúp cô mắng lại họ.”

“Những cái khác thì thôi, nhưng họ dám nói tôi là hồ ly tinh!”

Tôi nghĩ lại vẫn tức: “Đúng là mù mắt, tôi là một con mèo cao quý!”

Tôi đâu phải là loài động vật họ chó thấp kém đáng ghét đó.

Tạ Vân Diệu: “…”

Chuyện của Lâm Nghệ nhanh chóng được công ty làm rõ.

Chị Hạ nói tôi cũng xem như gặp họa mà được phúc, những người từng mắng tôi bỗng dưng trở thành “fan áy náy” của tôi, thậm chí còn thu hút được không ít fan qua đường.

Video mới nhất tôi đăng lên nhận được lượt thích hơn một triệu.

Chị Hạ vui lắm, tiện thể nhận cho tôi hai công việc.

Một là làm khách mời trong một chương trình tạp kỹ nhỏ, không có nhiều thời lượng lên hình, chỉ cần xuất hiện cho quen mặt.

Công việc còn lại là livestream quảng cáo đồ ăn vặt, chính là loại cá khô mà tôi yêu thích nhất.

“Em giờ chưa nổi tiếng, buổi livestream này em chỉ cần làm nền thôi.”

Chị Hạ dặn dò: “Đừng nói lung tung, chỉ cần ngồi ở phía sau là được.”

Tôi gật đầu, nửa hiểu nửa không.

Buổi livestream bắt đầu, quả nhiên như lời chị Hạ, sau phần giới thiệu đơn giản, tôi được xếp ngồi phía sau làm nền.

Tôi chán chường chơi móng vuốt, cho đến khi có người bưng lên từng khay cá khô.

Những miếng cá khô mới nướng thơm phức, hấp dẫn vô cùng, tôi bất giác nuốt nước miếng.

Phía trước, các streamer và đại diện thương hiệu nói chuyện rôm rả, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ và màn hình bình luận.

Không ai để ý đến tôi.

Ăn một miếng chắc không sao đâu.

Tôi thầm nhủ trong lòng.

Dù sao chị Hạ chỉ dặn không được nói, đâu có bảo không được ăn cá khô.

Tôi yên tâm chìa móng vuốt ra, bắt đầu thưởng thức món cá khô thơm ngon.

Lớp vỏ giòn tan và phần thịt cá tươi mềm lập tức chinh phục tôi.

Tôi ăn ngấu nghiến, sung sướng đến mức muốn mọc đuôi ra để vẫy.

Ở một góc tôi không hay biết, số lượng bình luận trên livestream tăng vọt.

【Trời ơi, nhìn cô ấy ăn ngon quá, tôi đã bị thu hút rồi!】

【Cô gái ở góc nhỏ ăn cá dễ thương ghê!】

【Trông quen quen, có phải tân binh của Phong Chính Entertainment, tên là Mạnh Ngư không?】

【Nhìn cô ấy ăn cá, tôi muốn đặt thêm ba chục phần nữa!】

【Giống y hệt một bé mèo ăn ngon lành…】

Trước mặt tôi, đĩa cá khô đã hết sạch, tôi tiếc nuối liếm móng vuốt lần cuối.

Tôi ăn say mê đến mức quên mọi thứ, không nhận ra từ khi nào ánh mắt của mọi người đều dồn hết vào tôi.

“Sao… sao vậy?”

Bị nhìn chằm chằm, tôi lạnh cả sống lưng, cảm giác lông tai sắp dựng hết lên.

Chị Hạ đã dặn đi dặn lại rằng tôi không được làm sai, không được thu hút sự chú ý quá mức.

Tôi lo lắng xoa tay: “Xin lỗi…”

Tôi ăn hết cá khô của mọi người rồi.

“Không sao đâu.”

Người phụ trách nhìn tôi cười hiền hòa, ánh mắt còn đầy hứng thú: “Cô Ngư, muốn ăn thêm chút nữa không?”

Tôi tròn mắt: “Thật sao?”

Người phụ trách còn trông vui hơn tôi: “Tất nhiên rồi!”