14
Trong làng không có khách sạn, tôi được Thời Tự sắp xếp ở trong ký túc xá của giáo viên tại trường tiểu học địa phương.
Chiều tối, Tiểu Hoa đến gọi tôi sang nhà em ăn cơm.
Tôi không chuẩn bị gì, cứ thế tay không mà đến.
“Cô giáo Ôn, nhà không có gì ngon, cô cứ ăn tạm nhé.”
Bố của Tiểu Hoa dùng tiếng phổ thông không mấy trôi chảy, nói chuyện với tôi một cách lắp bắp.
Trên bàn chỉ có thịt xông khói và trứng xào hẹ, nhưng đó đã là những món ngon nhất mà họ có thể dọn ra.
Tôi liên tục cảm ơn, nhưng ánh mắt lại bị thu hút bởi những hoa văn thêu trên áo của mẹ Tiểu Hoa.
“Đây là trang phục truyền thống của dân tộc chúng tôi, chỉ là thêu sơ qua thôi mà.”
Tôi thực sự kinh ngạc, họ hàng ngày làm việc đồng áng, ngón tay đã bị chai sần, vậy mà sản phẩm thêu vẫn tinh xảo đến vậy.
“Tôi thêu bình thường thôi, hầu hết phụ nữ trong làng đều biết thêu, họ thêu còn đẹp hơn tôi.”
Mẹ của Tiểu Hoa nói.
Tôi gửi mẫu thêu cho Vương Sa và các nhà thiết kế khác trong studio.
“Đúng là tay nghề tuyệt vời, cưng ạ!”
Vương Sa và tôi có cùng ý tưởng: “Có lẽ chúng ta có thể tận dụng những mẫu thêu này, kết hợp giữa dân tộc và thời trang.”
“Tớ sẽ dùng ngay mẫu thêu này, làm thử một sản phẩm.”
“À, đúng rồi.”
Vương Sa chuyển đề tài: “Gần đây tên họ Châu kia tìm tớ, anh ta muốn có số liên lạc của cậu.”
Tôi khựng lại một chút, mới nhận ra mình đã lâu không nghĩ về Châu Hàn Thanh và Châu Lạc Lạc nữa.
“Công ty của anh ta đang gặp vấn đề, dự án không tiến triển, nhiều khách hàng cũ cũng bỏ đi.”
Vương Sa tiếp tục: “Tớ đã mắng anh ta một trận, anh ta đen mặt bỏ đi.”
Cô ấy cười qua điện thoại: “Cậu không thể tưởng tượng được bộ dạng đáng thương của anh ta đâu.”
Điều này cũng nằm trong dự đoán của tôi.
Châu Hàn Thanh vốn dĩ không may mắn, bao nhiêu năm qua tôi đã luôn ở bên giúp đỡ, công ty mới có thể đi vào quỹ đạo.
Người vô ơn không xứng đáng có được may mắn, tôi rời đi, thì may mắn cũng đi theo.
15
Những bộ quần áo có thêm họa tiết thêu đã trở thành sản phẩm bán chạy.
Đơn đặt hàng liên tục đổ về.
Tôi báo tin này cho mẹ của Tiểu Hoa và cùng bà tập hợp các thợ thêu trong làng, thành lập một xưởng thêu thủ công.
Các thợ thêu có thể nhận được hoa hồng, làm nhiều hưởng nhiều, ai cũng rất vui vẻ.
Ngày qua ngày, quy mô của xưởng thêu cũng dần mở rộng.
Một ngày nọ, khi tôi đang làm việc cùng các thợ thêu trong xưởng, một thợ thêu bước vào: “Cô giáo Ôn, hình như có người tìm cô ở ngoài.”
Tôi bước ra ngoài, Châu Hàn Thanh đang dắt theo Châu Lạc Lạc đứng ở trước cửa.
Tôi quay lưng định đi, Châu Lạc Lạc gọi: “Mẹ ơi.”
Tôi ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục bước đi, nhưng Châu Lạc Lạc đã chạy đến ôm chặt lấy eo tôi: “Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa sao?”
Châu Hàn Thanh cũng tiến đến: “Vợ à, đừng làm loạn nữa, con cái không thể thiếu mẹ.”
Tôi quay lại nhìn anh ta: “Anh gọi ai là vợ? Tôi nhớ chúng ta đã ly hôn rồi, Châu tổng thật mau quên, ai đang làm loạn với anh chứ?”
Sắc mặt Châu Hàn Thanh trở nên tái nhợt: “Không, không phải, ly hôn không phải là ý của anh, Ôn Niên.”
“Vậy ý của anh là gì? Muốn đe dọa tôi, ràng buộc tôi, biến tôi thành người phụ thuộc nghe lời anh ư?”
Châu Hàn Thanh lắc đầu: “Anh sai rồi, bây giờ anh chỉ mong em có thể quay về.”
“Em về đi, không cần phải làm gì cả, chỉ cần ở nhà thôi, chúng ta sẽ có đứa con thứ hai…”
“Công ty dạo này không ổn đúng không?” Tôi thẳng thắn vạch trần.
Tôi đã từng nói rằng tôi mang đến may mắn.
Lúc đầu, mỗi khi hoàn thành một dự án, Châu Hàn Thanh vui vẻ ôm tôi và nói: “Tất cả là nhờ may mắn của em yêu.”
Sau này, khi công ty phát triển, anh ta bắt đầu ngạo mạn: “Chẳng có may mắn gì cả, người ta tin tưởng năng lực của anh.”
Châu Hàn Thanh vẫn cố gắng che giấu: “Chỉ là gần đây kinh doanh gặp chút khó khăn, sẽ sớm ổn thôi.”
“Ôn Niên, em về đi, chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ sa thải Tần Vi Vi, chúng ta sẽ sinh một đứa con trai, cả nhà bốn người sống hạnh phúc.”
Tôi cười: “Bây giờ tôi có tiền, có ước mơ, anh còn muốn tôi phụ thuộc vào anh? Châu Hàn Thanh, nằm mơ đi!”
Nói xong, tôi quay lưng bước vào trong, nhưng Châu Hàn Thanh không chịu buông tha, anh ta nắm lấy cánh tay tôi, giọng cứng rắn: “Ôn Niên, anh đã nói rồi, về nhà với anh.”
Tôi vùng vẫy, nhưng sức mạnh quá chênh lệch, anh ta không hề nhúc nhích.
Cơn giận bùng lên trong lòng tôi.
“Buông cô ấy ra.” Thời Tự không biết từ đâu xuất hiện.
Anh vốn đã cao hơn Châu Hàn Thanh nửa cái đầu, giờ tiến lại gần, nắm lấy tay Châu Hàn Thanh đang giữ chặt tôi, cảm giác áp bức tràn ngập: “Tôi nói là buông cô ấy ra.”
Châu Hàn Thanh ngỡ ngàng trong giây lát, rồi thả tay ra.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi cười nhạo: “Hay nhỉ, Ôn Niên, tôi đã nói rồi mà, tại sao bây giờ cô lại cứng rắn như vậy, hóa ra là tìm được người mới rồi.”