Làm ơn đừng dùng khuôn mặt điển trai hiền lành này để làm những việc mờ ám như thế!
Sau đó, tôi giận dỗi cả tiếng đồng hồ.
Nhưng Kỷ Diễn Tri lập tức nhận lỗi, tôi liền làm mình làm mẩy:
“Giận quá đi, phải ăn bánh tráng nướng mới hết giận.”
Kỷ Diễn Tri đành thỏa hiệp:
“Chỉ một miếng thôi nhé.”
Tôi mặc cả:
“Hai miếng.”
“Chỉ một miếng.”
“?”
…
Chúng tôi chơi suốt cả ngày, trên đường về, tôi không kìm được mà ngủ gật trên xe.
Chiếc xe chạy chậm rãi và ổn định. Tôi mơ một giấc mơ thật dài. Cho đến khi một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
“Trần Tĩnh, về đến nhà rồi.”
Tôi khẽ nhíu mày, vẫn không chịu tỉnh. Kèm theo một tiếng thở dài nhẹ, tôi dường như được đón vào một vòng tay ấm áp và vững chãi.
Khi ngửi thấy hương thơm quen thuộc tỏa ra từ cơ thể anh ấy, tôi liền điều chỉnh tư thế thoải mái, dựa vào vai anh ngủ ngon lành, như thể đó là một phản xạ tự nhiên, tôi hoàn toàn tin tưởng anh mà không hề hay biết.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận được một sự ấm áp chạm nhẹ vào khóe môi rồi rời đi ngay.
“Ngủ ngon nhé, vợ yêu.”
5
Sau ngày hôm đó, Kỷ Diễn Tri và tôi ngầm hiểu rằng sẽ không nhắc đến Tưởng Trì Chu nữa. Thực ra với sự thông minh của anh ấy, không khó để đoán ra mối quan hệ trước đây giữa tôi và Tưởng Trì Chu. Nhưng vì anh đã chọn cách không đề cập, cũng có lẽ là vì Tưởng Trì Chu không quan trọng, không đáng để bận tâm.
Tôi cũng chẳng cần phải chủ động nhắc đến quá khứ, điều đó chỉ làm tăng thêm sự bất hòa trong tình cảm vợ chồng. Khi tôi gần như đã quên hẳn Tưởng Trì Chu cùng với những chuyện đã qua, thì bất ngờ có một cuộc gọi từ số lạ đến.
Khi tôi bắt máy, giọng nói khàn khàn của Tưởng Trì Chu vang lên:
“Trần Tĩnh, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
…
Sau một thời gian không gặp, Tưởng Trì Chu thay đổi rất nhiều. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu và khuôn mặt gầy gò của anh ta, trong lòng tôi không dấy lên chút cảm xúc nào.
“Anh gọi tôi ra đây rốt cuộc là muốn nói gì?” Tôi hỏi.
Tưởng Trì Chu nhìn chằm chằm vào mắt tôi, như đang cố tìm chút cảm xúc đau lòng nào đó trong đó. Một lúc sau, anh ta mới cất giọng khàn khàn:
“Trần Tĩnh, chúng ta quay lại đi.”
Tôi không khỏi nhíu mày:
“Tôi nghĩ anh đã quên mất rằng tôi đã kết hôn rồi? Hơn nữa, anh cũng đã có bạn gái mới. Nói những lời như thế này, anh không thấy buồn cười à?”
Tưởng Trì Chu trông vô cùng tuyệt vọng:
“Không… không phải thế, lúc chúng ta chia tay, anh đã gửi cho em rất nhiều tin nhắn xin lỗi, nhưng em không bao giờ trả lời. Anh quá tức giận nên mới tìm người khác để chứng tỏ rằng anh không phụ thuộc vào em. Nhưng sự thật chứng minh anh đã sai, sai một cách thảm hại. Anh không thể mất em được.”
“Anh biết em và người đó chỉ quen nhau qua mai mối, giữa hai người chẳng có tình cảm gì cả. Huống chi chuyện em mang thai cũng là giả, chắc chắn em chỉ tức giận anh nên mới cố tình làm vậy, đúng không? Em ly hôn với anh ta, chúng ta sẽ quay lại như trước đây…”
Tôi né tránh bàn tay đang cố gắng nắm lấy tôi của anh ta, cười lạnh:
“Anh điều tra tôi à?”
Giọng Tưởng Trì Chu trở nên nghẹn ngào:
“Trần Tĩnh, anh làm vậy chỉ vì không muốn chuyện giữa chúng ta kết thúc như thế.”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Vì chuyện cỏn con này mà anh làm thế sao? Tôi đã giải thích bao nhiêu lần rồi, anh còn muốn tôi phải làm thế nào nữa? ‘Đủ rồi, tôi sai, được chưa?’ Đây là lời xin lỗi của anh đấy à?”
“Một lời xin lỗi nhẹ nhàng như thế mà anh mong sẽ xóa bỏ mọi chuyện, trong khi ẩn trong câu chữ vẫn là sự trách móc tôi phản ứng thái quá. Anh nghĩ gì mà cho rằng một lời xin lỗi thiếu chân thành như vậy sẽ nhận được sự tha thứ của tôi?”
“Còn về hôn nhân của tôi, đó là quyết định sau khi tôi đã suy nghĩ kỹ càng. Chuyện mang thai chỉ là cái cớ để anh từ bỏ. Hiện tại tôi chưa có con, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có.”
“Sao anh lại nghĩ rằng tôi giống anh, chỉ vì tức giận mà làm tổn thương tình cảm của một người khác? Tưởng Trì Chu, anh quá tự cao rồi. Tôi không trẻ con như anh.”
Lời nói lạnh lùng của tôi khiến Tưởng Trì Chu đau đớn, anh ta hoảng loạn nói:
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa…”
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã kéo mạnh tôi vào lòng, ôm chặt không buông.
“Trần Tĩnh, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không…?”
Anh ta gục đầu lên vai tôi, ôm chặt đến mức như muốn hòa tan tôi vào xương tủy.
“Anh biết mình sai rồi, thật sự sai rồi…”
Tôi dùng hết sức lực đẩy anh ta ra, không chút thương tiếc tát cho anh ta một cái.
Sau đó, tôi lấy sợi dây chuyền trong túi ra và ném xuống đất.
“Lần này tôi đến chỉ để nói rõ ràng với anh, đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Thứ hai, tôi muốn trả lại sợi dây chuyền này cho anh.”
Dấu vết bàn tay đỏ ửng dần hiện lên trên mặt anh ta nhưng anh ta chẳng buồn bận tâm, chỉ thẫn thờ nhìn sợi dây chuyền bị tôi tùy tiện ném xuống đất, cẩn thận nhặt lên.
Đó là sợi dây chuyền hình ngôi sao mà Tưởng Trì Chu tự tay đeo cho tôi vào ngày anh ta tỏ tình, trên đó khắc tên viết tắt của cả hai chúng tôi, tượng trưng cho lời hứa sẽ mãi mãi bên nhau.
Sợi dây chuyền bị đứt, ánh mắt Tưởng Trì Chu dường như tắt lịm theo sợi dây chuyền gãy.
Tôi bình tĩnh nhìn cảnh tượng đó, trước khi rời đi, lạnh lùng nói:
“Nếu biết trước anh sẽ nói những lời vô nghĩa này, tôi đã ném nó vào thùng rác ngay từ đầu.”
6
Không biết có phải là do tôi nhạy cảm quá hay không, nhưng tôi cảm giác Kỷ Diễn Tri dạo này có chút không ổn.
Anh ấy không vui.
Thân là vợ, tôi tất nhiên không thể bỏ qua chuyện này.
“Kỷ Diễn Tri, có phải công việc gặp vấn đề gì không? Nếu có chuyện gì không vui, đừng giữ trong lòng, nói với em đi.”
Đối mặt với sự quan tâm của tôi, anh ấy bóp nhẹ má tôi, cười dịu dàng:
“Đừng lo, có lẽ chỉ là công việc hơi mệt, anh sẽ điều chỉnh lại.”
Nhưng tôi cảm thấy không đơn giản như vậy. Tiểu Kỷ có tâm sự rồi mà lại không chịu nói cho tôi biết.
Khi tôi đang nghĩ cách giải quyết vấn đề này, thì tối hôm đó, Kỷ Diễn Tri đã báo trước là sẽ có tiệc, và được đồng nghiệp đưa về trong tình trạng say xỉn.
“Sao lại uống nhiều như vậy?”
Người đồng nghiệp kiêm bạn thân của Kỷ Diễn Tri bất đắc dĩ nói:
“Anh ấy không nói với em à? Trước đây, viện trưởng luôn muốn tác hợp anh ấy với con gái của mình, nhưng sau khi biết anh ấy lặng lẽ kết hôn, viện trưởng giận lắm. Hôm nay, viện trưởng bắt được cơ hội, liền ép anh ấy uống rượu.”
“Mà cũng lạ thật, nhìn cậu ấy có vẻ dễ gần, nhưng không phải là kiểu người chịu nhịn. Vậy mà hôm nay lại giống như một cô vợ nhỏ bị ức hiếp, người ta bắt uống rượu thì anh ấy cũng uống thật.”
Tôi vừa xót xa vừa tức giận, sau khi tiễn đồng nghiệp của Kỷ Diễn Tri ra về, tôi quay lại nhìn anh ấy với vẻ mặt nghiêm túc:
“Anh ngốc à? Lần sau gặp chuyện như thế thì không được nhịn nữa, nhớ chưa!”
Kỷ Diễn Tri say rượu thực ra rất yên tĩnh, tên tĩnh đến mức, nếu bỏ qua đôi mắt say mơ màng của anh ấy, hoàn toàn không nhìn ra anh ấy đã uống rượu.
Nghe lời tôi nói, anh ấy phản ứng một chút, hàng mi dài khẽ rung, giọng nói khẽ khàng: