Đôi mắt anh ta thoáng hiện lên sự bối rối, sau đó hất tay cô gái đang níu lấy cánh tay mình, sải bước tiến về phía tôi.

“Trần Tĩnh, sao em lại ở đây? Đây là nhà hàng dành cho các cặp đôi mà?”

Không biết nghĩ đến điều gì, anh ta đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, khuôn mặt tối sầm lại.

“Em đến đây với ai?”

Anh ta bóp mạnh đến mức tôi không khỏi nhíu mày.

“Buông tay, không liên quan đến anh. Anh nên nhớ, chúng ta đã chia tay rồi.”

Cô gái bên cạnh anh ta đỏ hoe mắt, trông rất tủi thân, khẽ nói:

“Trì Chu, anh đừng như vậy…”

Nhưng Tưởng Trì Chu phớt lờ cô ấy.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, tay càng siết chặt, như muốn ép tôi nói ra sự thật.

Giữa lúc căng thẳng, Kỷ Diễn Tri cuối cùng cũng quay lại. Thấy cảnh tượng trước mắt, anh lập tức chạy đến bên tôi. Là một vị bác sĩ có thể cầm dao phẩu thuật cho người khác nên anh rõ ràng biết cách làm thế nào để khiến đối phương buông tay ngay lập tức.

Tưởng Trì Chu buông tay trong tiếng rên đau đớn. Kỷ Diễn Tri chẳng buồn nhìn anh ta, nhẹ nhàng nâng cổ tay đỏ ửng của tôi lên, trong đôi mắt đẹp đẽ ánh lên vẻ tức giận ngày càng đậm.

“Đau không?”

Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy yên tâm, lắc đầu:

“Anh đừng lo, không đau lắm đâu, một lát là hết thôi.”

Tưởng Trì Chu như bị cảnh tượng này kích động, khuôn mặt trở nên hung hãn, nghiến răng nói:

“Trần Tĩnh, anh ta là ai?”

Lúc này, Kỷ Diễn Tri mới nhìn anh ta một cách nghiêm túc. Anh hiếm khi lạnh lùng, đôi mắt ánh lên sự u ám, giọng nói cố nén giận.

“Vị tiên sinh này, anh định làm gì vợ tôi trước mặt bao người như vậy? Anh có phải nên giải thích cho tôi không?”

Tưởng Trì Chu đứng chết lặng tại chỗ, lặp lại từ “vợ” một cách khó tin, rồi cuối cùng lắc đầu.

“Tôi không tin, không thể nào, cô ấy chỉ giận tôi vì lâu nay tôi không liên lạc nên cố tình nói dối thôi…”

Anh ta lại nhìn thẳng vào tôi, như muốn nghe chính tôi trả lời.

Trong đầu tôi trăm mối suy nghĩ ngổn ngang, tôi hít một hơi thật sâu, rồi bất ngờ khoác tay Kỷ Diễn Tri, ngẩng đầu mỉm cười với anh:

“Ông xã, chẳng phải anh nói ăn xong chúng ta đi kiểm tra thai sao? Con vừa đá em một cái đấy, chúng ta đi thôi, không nó lại quậy phá nữa.”

Mấy lời này khiến mọi người ở đó đều có biểu cảm khác nhau. Cơn giận của Kỷ Diễn Tri nhanh chóng dịu lại. Anh ấy nhìn xuống bụng tôi với vẻ chăm chú, rồi lại quay về vẻ ôn hòa, nhã nhặn:

“Được, nghe theo em.”

Tưởng Trì Chu ban đầu không thể tin nổi, cho đến khi anh ta nhìn thấy trên bàn toàn là những món ăn nhạt nhẽo nhưng rõ ràng bổ dưỡng cho cơ thể của tôi, anh ta hoàn toàn sững sờ.

Tôi thích ăn cay nồng, điều này Tưởng Trì Chu biết rất rõ, nếu không phải là chồng của tôi không cho phép thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ ăn những món thanh đạm như vậy.

Tôi bình thản nhìn Tưởng Trì Chu đang lặng người xác nhận một điều gì đó, sau đó khoác tay Kỷ Diễn Tri rời khỏi.

4

Ra ngoài rồi, Kỷ Diễn Tri không hỏi gì cả. Anh ấy trông rất bình thản, như thể chuyện vừa xảy ra chưa từng tồn tại.

“Em ăn no chưa? Hay chúng ta đi ăn ở chỗ khác?”

Nhưng càng thấy anh như vậy, tôi càng cảm thấy bồn chồn. Tôi ngước mắt nhìn anh:

“Kỷ Diễn Tri, anh không có gì muốn hỏi sao?”

Một bữa ăn tốt đẹp bỗng dưng bị phá đám. Thậm chí từ góc nhìn của anh, người kia còn có liên quan phức tạp với vợ mình.

Kỷ Diễn Tri im lặng một lúc, rồi thở dài:

“Có chứ.”

Anh hơi cúi người xuống để ngang tầm mắt tôi, đôi mắt màu hổ phách ánh lên những tia sáng dịu dàng.

“Nhưng vợ anh hình như đã không vui lắm rồi, anh không muốn những chuyện không vui này ảnh hưởng đến tâm trạng của em.”

“Với lại, hôm nay là ngày hẹn hò của chúng ta, sao phải lãng phí thời gian vào người không liên quan chứ.”

Những lời này khiến tôi không khỏi sững sờ.

Nói thật, việc gặp lại Tưởng Trì Chu đã gây ra chút ảnh hưởng đến tôi. Tôi tự nghĩ mình đã giấu cảm xúc tiêu cực rất tốt, nhưng không ngờ anh ấy vẫn nhận ra.

Không hiểu sao, sự khó chịu trong lòng tôi dần tan biến, tôi cầm lấy vạt áo của anh, cười ngượng ngùng:

“Chà, đàn ông mà, muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

Kỷ Diễn Tri bật cười, không hỏi thêm gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.

“Đi thôi bà xã, hôm nay chúng ta còn nhiều thời gian để hẹn hò.”

Sau đó, Kỷ Diễn Tri và tôi đến rạp chiếu phim để xem bộ anime mà tôi đã rất mong chờ.

Anh ấy xem rất chăm chú, chỉ khi cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh mới liếc nhìn lại và khẽ hỏi có chuyện gì không.

Tôi bất giác nghĩ đến những lần xem phim với Tưởng Trì Chu, phần lớn thời gian anh ta đều tỏ ra chán nản, không thì cúi đầu lướt điện thoại hoặc lợi dụng bóng tối làm chuyện mờ ám.

Anh ta chỉ biết nói với tôi:

“Người lớn rồi, sao còn thích mấy thứ trẻ con vô vị như thế này.”

Nhưng Kỷ Diễn Tri khác hẳn Tưởng Trì Chu.

Khi phim kết thúc, lúc tôi say sưa bàn luận về cốt truyện, Kỷ Diễn Tri không hề cắt ngang hay làm tôi cụt hứng.

Anh chỉ lặng lẽ lắng nghe và kiên nhẫn đáp lại, đem đến cho tôi sự an ủi về tinh thần.

Tâm trạng tôi dần phấn chấn hơn.
Không để ý từ lúc nào, tôi đã chủ động nắm lấy tay anh:

“Đi nào! Chúng ta đến phố ẩm thực Nam Đồng chơi đi, ở đó có hàng bánh tráng nướng ngon lắm.”

Anh để yên cho tôi nắm tay, còn khẽ siết nhẹ, môi cong lên thành một nụ cười đẹp:

“Em quên là mình không thể ăn đồ cay dầu mỡ bây giờ sao?”

“Nhưng không sao…”

Rồi tôi trơ mắt nhìn anh với vẻ mặt đẹp trai điềm tĩnh nói ra câu sát thương cực lớn:

“Nếu em thèm quá, anh có thể ăn cho em xem.”

Tôi: “?”

Anh cúi đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt u ám có ẩn chút trách móc rồi cười khẽ:

“Lần sau còn dám ăn nấm bậy bạ nữa không?”

Tôi lập tức ngoan ngoãn, giả vờ bận rộn nhìn một cặp đôi phía xa:

“Oa, anh nhìn xem, họ đang dính môi vào nhau kìa…”

Không khí im lặng trong hai giây, ngón chân tôi bấu vào nền đất, xấu hổ nhắm chặt mắt.

Tôi nói cái gì vậy trời….

Kỷ Diễn Tri che giấu nụ cười trong mắt, giọng nói đầy do dự:

“Như thế không hay đâu, trước mặt mọi người thật mất hình tượng, đợi về nhà rồi nói.”

Tôi: “!”

Nói gì mà đợi về nhà chứ? Không, ý em không phải vậy mà!

Anh nói mập mờ như vậy, đến khi tôi luống cuống giải thích, anh lại khẽ cười:

“Em nghĩ gì vậy? Ý anh là nếu họ thực sự không kiềm chế được thì nên đợi về nhà.”

Tôi: “?”

Không, thế thì lúc nãy anh còn ngập ngừng làm gì?