Phó Bân thổi tắt nến, mắt đỏ hoe, định giở lại chiêu cũ, giả vờ đáng thương.

Ngay khi tôi chuẩn bị gọi cảnh sát, Thẩm Bình mở cửa bước vào.

“Tiểu Huệ, sao em không khóa cửa? Vừa nãy anh nghe có tiếng động lớn, nên qua xem sao.”

Ánh mắt Phó Bân và Thẩm Bình giao nhau, lửa giận trong mắt Phó Bân bùng lên, anh ta hét lớn với Thẩm Bình: “Mày là thằng nào?”

Thẩm Bình, với thân hình cao lớn vạm vỡ, hơn Phó Bân cả một cái đầu, không hề tỏ ra sợ hãi. Anh ta nhìn xuống Phó Bân: “Còn anh là ai? Hôm nay là sinh nhật Tiểu Huệ, tôi chỉ muốn cô ấy có một ngày vui vẻ, không ai được phép làm phiền. Anh đi đi.”

Phó Bân điên tiết: “Tao là chồng của Kỷ Huệ! Mày là cái thá gì mà dám đuổi tao? Nếu có ai phải cút, thì là mày! Đừng xen vào chuyện của vợ chồng tao!”

Tôi đã từng tâm sự với Thẩm Bình về cuộc hôn nhân thất bại của mình và gã chồng tệ bạc.

Thẩm Bình vòng tay qua vai tôi, tự nhiên nói: “Tôi là bạn trai hiện tại của Tiểu Huệ, tôi không có quyền đuổi anh sao?”

Sắc mặt Phó Bân lập tức thay đổi, anh ta chỉ thẳng vào mặt tôi.

“Kỷ Huệ, không lạ gì sao lần này tôi có năn nỉ thế nào em cũng không chịu về nhà với tôi. Hóa ra em lén lút với đàn ông bên ngoài!”

“Em không biết xấu hổ sao? Đã lớn tuổi còn học đòi người trẻ tìm người khác!”

“Đi theo tao về nhà ngay, đừng ở đây làm trò cười cho thiên hạ!”

Tôi đáp lại lạnh lùng: “Những lời đó, tôi cũng gửi lại cho anh.”

Nói rồi, tôi kiễng chân, hôn lên môi Thẩm Bình.

Mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể Thẩm Bình thật dễ chịu. Đôi môi anh mềm mại, và bộ râu cũng không khiến tôi khó chịu chút nào.

“Anh có thể công khai ôm hôn Tống Tích Ngọc trước mặt tôi, thì tại sao tôi lại không thể thân mật với người khác?”

“Phó Bân, đừng làm kẻ hai mặt như vậy.”

“Anh tưởng tôi còn yêu anh sao? Thẩm Bình giàu có hơn anh, chăm sóc tôi tốt hơn anh, người bình thường ai cũng sẽ chọn anh ấy chứ không phải anh.”

“Anh nghĩ tôi không hiểu sao? Tống Tích Ngọc không cần anh nữa, nên anh mới cần một người phụ nữ khác để nấu cơm, giặt giũ cho anh, ngày ngày không ngại ngần giặt đồ lót cho anh.”

“Anh còn muốn sống lại những ngày tháng được phục vụ tận nơi sao? Mơ đi!”

“Đồ đàn bà đê tiện!”

Phó Bân mặt đỏ bừng, bị tôi mắng đến mức không thể phản bác. Anh ta giơ tay lên, định tát tôi.

Nhưng Thẩm Bình nhanh như chớp, giơ tay đỡ cú đánh của Phó Bân, rồi mạnh mẽ túm lấy cổ áo anh ta, nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Trong tay Thẩm Bình, Phó Bân trông nhỏ bé và yếu ớt, chân đạp loạn xạ trong không trung.

Thẩm Bình mở cửa, mạnh tay ném Phó Bân ra ngoài.

Phó Bân ôm cổ, ho sặc sụa, giận dữ hét lên: “Cứ đợi đấy! Tao sẽ báo cảnh sát bắt mày, đồ khốn! Dám động đến vợ tao… Khụ khụ…”

Thẩm Bình cười, rút từ túi áo ra chiếc thẻ cảnh sát.

“Tôi là cảnh sát đây.”

Ánh mắt anh lạnh lẽo.

“Anh tự ý xâm nhập vào nhà bạn gái tôi, còn định hành hung cô ấy. Thế này đi, tôi sẽ đưa anh về đồn, chúng ta nói chuyện về tội danh của anh nhé?”

Phó Bân lập tức rụt người lại, buông một câu: “Cứ đợi đấy!”

Sau vài giây, anh ta bỏ chạy mất hút.

Thẩm Bình vẫn giữ tay trên vai tôi, khiến tôi hơi ngượng ngùng, khẽ lách người ra khỏi vòng tay anh.

“Xin lỗi anh Thẩm! Em chỉ muốn đuổi tên vô lại đó đi, nên mới làm thế và nói những lời khi nãy. Anh đừng để tâm nhé.”

Thẩm Bình mỉm cười hiền lành: “Anh biết mà.”

Tôi cảm kích cười lại với anh, định quay vào nhà.

Nhưng giọng nói trầm ấm của Thẩm Bình vang lên: “Nhưng những gì anh nói lúc nãy đều là thật lòng.”

“Anh nghĩ chúng ta có thể tiến xa hơn. Em có thể suy nghĩ kỹ, vì thời gian sẽ chứng minh tất cả.”

Nói xong, Thẩm Bình đỏ mặt, vội vàng chạy đi.

Tôi đứng sững lại, bối rối.

Thẩm Bình là một người tốt. Vợ anh cũng là một cảnh sát, cô ấy đã hy sinh trong một nhiệm vụ, điều đó trở thành nỗi đau suốt đời của anh.

Anh đã không kết hôn thêm lần nào vì vợ mình, và tôi rất ngưỡng mộ tình yêu sâu đậm và lòng thủy chung của anh.

Nhưng tôi vẫn chưa có đủ dũng khí để bắt đầu một mối quan hệ mới.

Cuộc hôn nhân với Phó Bân đã khiến tôi tổn thương quá nhiều.

Scroll Up