“Tôi đã xem qua hồ sơ cá nhân của cô ấy, không có gì nổi bật, kinh nghiệm và cấp bậc cũng không đủ để chống lưng cho một bài luận có giá trị như thế… Tôi hơi lo lắng, nếu thực sự là đạo văn, thì khi tạp chí chúng tôi đăng, sẽ là một vụ bê bối.”

“Chắc không đến mức đạo văn đâu.” Tôi đứng dậy, cầm ly cà phê bước đến bên cửa sổ, nhấp một ngụm nhỏ rồi mới mỉm cười nói: “Tôi có quen cô ấy, vòng tròn ở thành phố A nhỏ lắm, cô ấy từng thực tập ở văn phòng của tôi, khi thực tập, cô ấy là một cô gái rất thực tế.”

“Luận văn là do em hướng dẫn à?” Tổng biên tập ban đầu có vẻ ngạc nhiên, rồi sau đó không hài lòng, “Nếu vậy, thì đáng lẽ phải ghi tên người hướng dẫn là Nhan Khanh, hoặc ít nhất là phải có tên em trong đó. Đám trẻ bây giờ, chẳng biết gì về lòng biết ơn cả.”

“Không, tôi không biết cô ấy đã viết luận văn và cũng không hề hướng dẫn cô ấy.”

Tôi ngừng lại một chút, “Nếu thật sự là quan điểm mà tôi đã đưa ra cách đây hai năm, thì cho đến bây giờ, trong ngành vẫn chưa có ai đưa ra những luận điểm tương tự.”

Tôi và tổng biên tập tiếp tục trò chuyện thêm một chút, tôi biết bài luận văn của Chu Hiểu Lan sẽ được đăng trên tạp chí số tháng Một.

Tổng biên tập nói: “Hậu sinh khả úy.”

Tôi đáp: “Đúng vậy, sóng sau xô sóng trước.”

Sau khi cúp máy, tôi đứng trước cửa sổ, nhìn dòng xe cộ tấp nập của thành phố, thưởng thức từng giọt cà phê còn lại trong cốc.

Hừ, dám ăn cắp thành quả học thuật của tôi thì phải chuẩn bị tinh thần chịu hậu quả đi!

Với chuyện bài luận văn này, tôi không còn vội vã ly hôn nữa, ít nhất là phải đợi đến khi bài luận được đăng, đợi đến khi tôi lột trần Chu Hiểu Lan và Triệu Chính Vũ trước công chúng!

May mà “ngày đèn đỏ” đến, tôi không phải ghê tởm bản thân khi giả vờ làm một cặp vợ chồng ân ân ái ái với anh ta.

11

Vào dịp Tết Dương lịch năm đó, mẹ của Triệu Chính Vũ, tức mẹ chồng tôi, đột nhiên một mình đến thành phố A.

Tôi và Triệu Chính Vũ cùng ra sân bay đón mẹ anh ấy.

“Mẹ, sao mẹ lại đi một mình vậy? Bố con đâu rồi?” Trên đường về nhà, Triệu Chính Vũ vừa lái xe vừa hỏi.

“Bố con ở nhà.” Mẹ chồng tôi, với đôi mắt nhỏ đầy vẻ đắc ý, đáp: “Cả đời này, mẹ chưa bao giờ đi đâu một mình, cũng chưa bao giờ đi máy bay một mình! Nhan Khanh, con nói xem, bây giờ mẹ như thế này có được coi là một người phụ nữ độc lập không?”

“Có chứ ạ.” Tôi không chỉ khẳng định một cách chắc chắn mà còn nắm lấy tay bà, nhìn thẳng vào mắt bà và nói: “Mẹ, con và Chính Vũ rất tự hào về mẹ. Đời người là phải liên tục thách thức và vượt qua chính mình.”

Mẹ chồng tôi rất vui.

Tôi nhìn thoáng qua lớp son không phù hợp với tuổi tác và phong cách, lớp phấn nền không hợp với làn da của bà: “Mẹ hôm nay trang điểm rồi phải không? Trông da dẻ hồng hào lắm đấy. Ngày mai con sẽ đi cùng mẹ mua thêm ít mỹ phẩm và quần áo nhé, từ giờ chúng ta ngày nào cũng phải xinh đẹp!”

“Mua quần áo thì được, chứ mỹ phẩm thì không cần đâu!” Mẹ chồng tôi chỉ vào đôi môi đỏ chót của mình, đầy vẻ tự hào, “Son này là màu 999, có phải trông rất có khí chất nữ hoàng không? Đông Tử nói rằng, phụ nữ độc lập như mẹ chỉ hợp với màu 999 thôi!”

Tôi nhìn đôi môi bóng nhẫy, làn da bị cộm phấn, và những nếp nhăn quanh mắt của bà, tự hỏi không biết bà hợp với son này ở chỗ nào?

Và còn nữa, Đông Tử là ai?

Triệu Chính Vũ, bố anh ấy, và cả em trai anh ấy đều không có ai tên là “Đông” trong tên. Tôi đoán chắc có một người họ hàng nào đó ở quê đang bán hàng đa cấp, bắt đầu từ người quen là mẹ chồng tôi để mồi chài.

Về đến nhà, khi mẹ chồng mở vali để lấy đồ ra, tôi giúp bà sắp xếp. Mới xếp được vài món, tôi đã thấy các sản phẩm như “Kem mắt Đông Đông”, “Kem dưỡng Đông Đông”, “Son môi Đông Đông” thì liền biết ngay Đông Tử mà bà nói là ai.

Vì người mà bà nhắc đến quá nổi tiếng, thủ đoạn lừa đảo của hắn thì quá thô thiển nhưng lại vô cùng hiệu quả, gần đây rất nhiều nền tảng đã đưa tin về vụ này.

Bản đơn giản là dùng video hoặc hình ảnh của ngôi sao J Đông rồi ghép giọng nói vào; bản cao cấp hơn là ghép đầu của người nổi tiếng vào đầu mình, thế mà đã lừa đảo được tình cảm của các bà cô.

Nhẹ thì dụ họ mua những sản phẩm không rõ nguồn gốc với giá vài chục tệ, nặng thì lừa đảo chuyển khoản vài vạn, thậm chí vài chục vạn tệ để làm cái gọi là đầu tư.

Tôi không biết mẹ của Triệu Chính Vũ đã rơi vào bẫy này đến mức nào rồi.

“Mẹ, dạo này mẹ có chơi Douyin không ạ?” Tôi hỏi vu vơ.

“Có chứ, sao con biết?” Mẹ chồng tôi mặt mày hớn hở, giơ ngón tay cái lên với tôi, “Đúng là chuyên gia tâm lý có khác, chỉ một chút thôi mà đã nhận ra rồi.”

“Thời thượng quá mà!” Tôi cười nói, “Con thấy nhiều người đi đầu xu hướng cũng đang chơi Douyin, mẹ dạo này học trang điểm, chắc chắn không thể bỏ qua Douyin rồi.”

Mẹ chồng tôi cười tươi đến mức không ngậm miệng lại được, rồi từ vali lấy ra một cái cốc đen sì, đổ đầy nước nóng vào. Khi hình ảnh của J Đông hiện lên trên cốc, bà cầm nó đi khoe với Triệu Chính Vũ, bảo đó là công nghệ cao.

Triệu Chính Vũ có lẽ vì quá đắm chìm trong tình yêu với Chu Hiểu Lan, hoặc có lẽ vì nghĩ rằng những trò lừa đảo trên mạng quá xa vời, nên chẳng hề để ý.

Anh ấy nhìn vào hình ảnh của J Đông trên cốc mà không hề nhận ra mẹ mình có thể đã rơi vào bẫy, thậm chí còn ngượng ngùng nhìn tôi rồi nói:

“Mẹ, đây có gì là công nghệ cao đâu, chỉ là trò trẻ con thôi! Mẹ đừng để bị lừa, mua cái này bao nhiêu tiền vậy?”

“Hai mươi tệ.”

Mẹ chồng tôi nói vô tư, sau đó cau mày lại:

“Sao lại không phải công nghệ cao chứ? Ban đầu chẳng có hình vẽ gì, đổ nước nóng vào, hình vẽ liền hiện ra, lát nữa nước nguội rồi, hình vẽ lại biến mất. Cái cốc này vừa hay nhắc nhở mẹ phải uống nước nóng, phụ nữ chúng ta, muốn trẻ đẹp thì trước tiên phải giữ ấm tử cung, giữ ấm tử cung thì phải uống nước nóng…”

Bà cứ thao thao bất tuyệt nói rất nhiều.

Triệu Chính Vũ nghe đến giá hai mươi tệ thì đã không còn bực bội như lúc đầu nữa. Tôi đi đến nắm tay anh ấy, rồi khẳng định với mẹ chồng:

“Con cũng thấy cái cốc này hay đấy! Về công nghệ, Chính Vũ, anh không thể nói rằng nó không còn là công nghệ nữa chỉ vì nó đã từ phòng thí nghiệm ra đến nay một thời gian rồi! Con thấy dù là từ thiết kế hay từ sự quan tâm đến người dùng, cái cốc này đều xứng đáng được một trăm điểm!”

Mẹ chồng tôi hoàn toàn đồng ý.

Triệu Chính Vũ nghe tôi nói vậy không những không giận mà còn mỉm cười hài lòng: “Đúng đúng, hai người nói đều đúng! Mẹ, hôm nào mua cho con một cái nữa nhé! Con cũng cần uống nước nóng nhiều hơn.”

“Được rồi, mẹ sẽ mua thêm ba cái nữa.” Mẹ chồng nói, “Mỗi người một cái.”

Tôi nhanh chóng nhận ra bà nói “ba cái” và ngạc nhiên hỏi: “Sao lại ba cái, còn một cái nữa là cho ai?”

Mặt mẹ chồng thoáng chút không thoải mái, nhưng bà nhanh chóng đáp lại: “Cho bố của Chính Vũ.”

Tôi nghi ngờ rằng mẹ chồng không chỉ biết về sự tồn tại của Chu Hiểu Lan mà còn chấp nhận điều đó, nhưng tôi không vạch trần, ngược lại còn dịu dàng nói: “Hay là mẹ mua thêm hai cái nữa, kẻo em của Chính Vũ lại nói mẹ thiên vị.”

“Thế này nhé! Mẹ dùng Alipay hay WeChat để thanh toán vậy? Con sẽ chuyển cho mẹ ít tiền tiêu vặt.”

Mẹ chồng nói dùng WeChat, tôi liền chuyển ngay cho bà năm ngàn tệ: “Mẹ ơi, nếu không đủ thì cứ nói con nhé, mẹ muốn mua gì thì cứ mua, không cần tiết kiệm cho tụi con đâu! Giờ Chính Vũ và con chưa có con, nên vẫn còn thoải mái lắm.”

Mẹ chồng không như trước đây, khi nghe “muốn mua gì thì mua” liền khuyên chúng tôi nên để dành tiền cho tương lai để nuôi con. Ngược lại, bà lại khen tôi trước mặt Triệu Chính Vũ: “Nhìn xem, con dâu còn hiếu thảo hơn cả con trai!”

Tôi mỉm cười, sắp xếp quần áo của mẹ chồng, đặt đồ vệ sinh cá nhân và mỹ phẩm vào phòng tắm.

Nhìn thấy tất cả đều là mỹ phẩm của “Đông Đông”, tôi không kìm được mà hỏi thêm một câu: “Mẹ, mấy món dưỡng da con mua cho mẹ đâu rồi?”

“À, cái đó hả! Toàn chữ nước ngoài, mẹ nhìn mà chẳng hiểu gì, lại thấy không hợp với mẹ! Đợt trước, vợ thằng em con về quê, nó bảo nó biết dùng, nên mẹ đưa hết cho nó rồi! Còn đồ của Đông Đông này, dưỡng ẩm hơn hẳn cái con mua cho mẹ!”

Tôi nghe mà nghẹn lòng.

Tôi thường dùng mỹ phẩm của thương hiệu I, và cũng mua cho mẹ đẻ và mẹ chồng tôi loại đó. Bộ cơ bản từ sữa rửa mặt, nước hoa hồng, kem dưỡng đến tinh chất cũng phải gần hai vạn tệ, vậy mà bà lại chê…

Nhưng tôi không biểu hiện gì ra ngoài, còn tỏ ra thấu hiểu và nói: “Đúng vậy, mỹ phẩm không quan trọng giá bao nhiêu, quan trọng nhất là hợp với mình.”

“Chính xác.” Mẹ chồng tôi đồng tình, “Nhan Khanh à, lần này mẹ thấy con hiểu chuyện hơn nhiều so với trước đây đấy.”

Tôi chỉ cười, im lặng nhận lời khen từ bà.

Cái gọi là hiểu chuyện này, chẳng qua là biết bà đang đứng trên bờ vực nguy hiểm mà giả vờ như không thấy thôi.