Không!

Thẩm Tri Vi! Ngươi phải tỉnh táo!

Hắn bảo vệ bản đồ mỏ thiết là vì quyền thế và công lao của bản thân! Can gì đến ngươi?!

Hắn chết rồi mới là tốt! Chết rồi mới có thể an ủi những u hồn chết oan của Thẩm gia!

Ta hung hăng bấm mạnh vào đùi mình một cái, ép bản thân cứng rắn lại, rồi đóng sầm cửa.

Không nhìn, lòng mới không loạn.

Nhưng nửa đêm, ta lại bị tiếng ho nghèn nghẹn, đứt quãng của phòng bên cạnh đánh thức.

Là Cố Nghiễn Chu.

Hắn vẫn chưa chết.

Nhưng hiển nhiên là bị thương rất nặng.

Ta nằm yên trên giường, mắt mở trừng trừng, nhìn tán màn đen trên đỉnh đầu.

Tiếng ho như ma âm nhập tâm, khiến ta phiền muộn, rối loạn.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng ho kia dường như ngừng lại.

Ta cứ tưởng hắn đã ngủ.

Thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói khe khẽ đầy nghẹn ngào của Bích Hà:

“Cô nương… Cô nương đã ngủ chưa? Cầu xin người… đi xem đại nhân một chút…”

Ta giả vờ không nghe, không đáp.

“Đại nhân… đại nhân sốt nặng… vẫn luôn nói mê… thuốc cũng không sao đút được… Thái y nói… nếu còn tiếp tục như vậy… chỉ sợ là…” Giọng Bích Hà run rẩy, mang theo tuyệt vọng không che giấu.

Trái tim ta như bị ai bóp chặt!

Sợ là gì?

Sợ là không qua khỏi?

Hắn… sắp chết?

Ý niệm ấy hiện lên rõ ràng trong đầu, nhưng mang đến lại chẳng phải khoái ý như ta từng tưởng, mà là một nỗi hoảng loạn mơ hồ, trống rỗng đến lạ thường!

Không! Không thể nào!

Hắn sao có thể chết dễ dàng như vậy?!

Hắn còn chưa nếm hết khổ ta từng chịu! Hắn còn chưa quỳ trước phần mộ Thẩm gia tạ tội chuộc lỗi!

Hắn không thể chết!

Ý nghĩ ấy mãnh liệt đến mức nuốt trọn cả cừu hận trong lòng!

Ta đột nhiên tung chăn, chân trần lao xuống giường!

“Mở cửa!”

Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh và dược hương nồng đậm, đến mức khiến người ta khó thở.

Cố Nghiễn Chu nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng đỏ khác thường, môi khô nứt nẻ, hô hấp dồn dập và nóng bỏng.

Quả nhiên, sốt rất nặng.

Bích Hà và Xuân Đào mắt đỏ hoe, liên tục dùng khăn ấm lau trán và cổ cho hắn, nhưng hiệu quả chẳng bao nhiêu.

Đại phu ở bên cạnh xoay vòng vòng, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi:

“Cơn sốt này không lui được… lại thêm vết thương quá sâu… nếu dẫn đến phế ung (viêm phổi)… thì chỉ sợ…”

“Thuốc đâu?” Giọng ta vang lên, bình tĩnh đến chính bản thân cũng bất ngờ.

“Ở… ở đây ạ! Nhưng đại nhân cắn chặt răng, căn bản không thể đút thuốc vào được!” Xuân Đào bưng chén thuốc đen sì, nghẹn ngào thưa.

Ta bước tới, nhận lấy chén thuốc.

Tiến đến bên giường, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, nhăn nhó đầy đau đớn của Cố Nghiễn Chu.

Một năm trước, hắn lãnh đạm tuyệt tình, đẩy ta xuống địa ngục.

Một năm sau, hắn trọng thương hấp hối, vô lực nằm nơi đây.

Thật là… trớ trêu thay.

Ta hít sâu một hơi, ngồi xuống bên giường.

“Đỡ hắn dậy.” Ta phân phó Bích Hà.

Bích Hà và Xuân Đào vội vã đỡ phần thân trên của Cố Nghiễn Chu, để hắn tựa vào vai mình.

Ta múc một muỗng thuốc, đưa đến bên môi hắn.

“Cố Nghiễn Chu, há miệng.” Giọng ta không cao, nhưng lại lạnh lẽo như mệnh lệnh.

Hắn không phản ứng, răng vẫn cắn chặt.

“Cố Nghiễn Chu!” Ta cao giọng hơn, lộ rõ vẻ bất mãn, thậm chí… có chút gấp gáp mà chính ta cũng chẳng nhận ra, “Không muốn chết thì mau há miệng uống thuốc!”

Có lẽ là ngữ khí lạnh băng kia chọc giận hắn, hoặc là chữ “chết” làm hắn rung động.

Mi mắt khép chặt của Cố Nghiễn Chu run lên dữ dội, chân mày càng nhíu sâu, cổ họng khẽ phát ra âm thanh mơ hồ.

Ta lập tức dùng muỗng cạy răng hắn ra, đổ thuốc vào!

“Khụ… khụ khụ…” Thuốc sặc vào khí quản, hắn ho sặc sụa, thân thể co giật dữ dội vì đau đớn.

“Đại nhân!” Bích Hà và Xuân Đào thất thanh kêu lên.

“Giữ chặt hắn lại!” Ta quát lớn, tay không ngừng múc thêm một muỗng thuốc, nhân lúc hắn há miệng vì ho, lại đổ vào!

Lặp đi lặp lại như thế.

Một chén thuốc, rót vô cùng gian nan. Phần lớn đổ ra áo và chăn, nhưng vẫn có chút ít bị ép vào bụng hắn.

Hắn dần dần không còn sức vùng vẫy, chỉ còn lại hơi thở nóng rực và những tiếng rên rỉ đau đớn.

“Đi sắc thêm một bát nữa!” Ta đặt chén không xuống, quay sang đại phu, “Cho thêm dược mạnh hạ sốt! Hắn chịu được!”

Khí thế của ta khiến đại phu kinh sợ, không dám nhiều lời, vội vã lui ra.

Ta tiếp tục dùng khăn ướt lau trán, cổ và tay chân hắn, nỗ lực giúp hắn hạ nhiệt.

“Lạnh… lạnh quá…” Cố Nghiễn Chu mê man nói mớ, thân thể bắt đầu run rẩy.

“Chăn! Lấy thêm một tấm chăn đến đây!” Ta chẳng buồn quay đầu, lớn tiếng dặn.

Chăn gấm dày được phủ lên.

Hắn vẫn không ngừng run rẩy, giống như một đứa trẻ vô lực, bản năng cuộn mình tìm kiếm hơi ấm.

“Vi Nhi… lạnh… lạnh lắm…” Hắn thì thầm, giọng khàn khàn, mơ hồ chẳng rõ ràng.

Vi Nhi…

Cái tên ấy, như một tiếng sét giáng xuống lòng ta!

Tay ta cứng đờ.

Hắn… gọi ta sao?

Trong lúc mơ màng, lúc sinh tử cận kề… hắn gọi chính là tên ta?

Không! Không thể nào!

Chắc chắn ta nghe nhầm!

Hoặc… hắn gọi là ai khác!

Ta cưỡng ép bản thân làm ngơ lời mớ kia, làm ngơ cả cơn sóng dữ đang trào dâng trong lòng, tiếp tục lau người cho hắn.

Đêm ấy, sau khi ép hắn uống xong bát thuốc thứ hai — có thêm dược hạ sốt cực mạnh — cơn sốt rốt cuộc cũng dần dần lùi xuống.

Hô hấp trở nên ổn định hơn, lông mày cũng dãn ra.