Chương 4 TA VÀ BẠN THÂN CÙNG XUYÊN VÀO TIỂU THUYẾT NGƯỢC
Trên đường, Tống Tâm Nguyệt không hề do dự, nhảy thẳng xuống dòng sông xiết.
Chu Trường Doanh lập tức nhảy theo, nhưng rất nhanh bị người khác kéo lên.
Từ hôm đó, Chu Trường Doanh lâm bệnh, hoàn toàn mất đi ý chí sống.
“Ta lại một lần nữa… giết chết nàng.”
Hắn ta cứ lẩm bẩm câu này mãi không thôi.
________________________________________
“Ngươi có biết vì sao sức khỏe Lộ Chỉ Uyên lại như thế không?”
Tiểu Điệp thở dài:
“Chuyện đó là lỗi của ta.”
7
Sau khi ta và Tống Tâm Nguyệt rời đi, mọi người đều cho rằng chúng ta đã chết.
Chỉ riêng Lộ Chỉ Uyên, hắn luôn tin rằng ta vẫn còn sống.
Vì câu “di ngôn” mà Tiểu Điệp nói với hắn.
Khi nghe rằng trước lúc chết, ta chúc phúc cho hắn và Diệp Mộc Hà, Lộ Chỉ Uyên vừa khóc vừa cười, nói:
“Nàng còn sống, làm sao nàng có thể chúc phúc ta và Diệp Mộc Hà? Nàng không mắng ta ba ngày ba đêm đã là kỳ tích rồi.”
Từ hôm đó, hắn và Chu Trường Doanh phát điên tìm kiếm chúng ta.
________________________________________
Diệp Mộc Hà không ngờ rằng nam chính mà nàng ta muốn chinh phục lại đau lòng vì một nữ phụ ác độc đến như vậy.
Ngày thứ hai sau khi nàng ta chuyển vào phủ thái phó, đã bị Lộ Chỉ Uyên đuổi ra ngoài.
Không cam lòng, nàng ta nghĩ ra một kế.
Lấy được từ bọn buôn thuốc phiện một loại tán độc, lại dùng những món đồ từng thuộc về ta để lừa gạt hắn.
Nàng ta nói chỉ cần hắn nghe lời, chịu uống thứ đó, nàng ta sẽ tiết lộ nơi ở của ta.
Không ngờ, một người thông minh như Lộ Chỉ Uyên lại mắc bẫy.
Hắn nghiện độc, nhưng vẫn không nghe lời Diệp Mộc Hà, càng không thể yêu nàng ta.
Bế tắc, nàng ta liên thủ với Đoan Vương tạo phản, nhưng cuối cùng bị Chu Trường Doanh bắn chết trên tường thành.
________________________________________
Khó trách vì sao dạo này hắn lại gầy đi nhiều như vậy.
“Tiểu Điệp, theo ta về phủ thái phó đi.”
Nàng lại bật khóc: “Tiểu thư nhà ta…”
“Đừng để ý đến nàng nữa. Chim khôn chọn cành mà đậu. Sau này ta nuôi ngươi.”
“Hả?” Nàng há hốc miệng.
________________________________________
Khi ta về đến phủ thái phó, quản gia đã chờ sẵn ở cửa:
“Ôi trời ơi, phu nhân, cuối cùng người cũng về rồi!”
Ta vừa bước vào, liền nghe tiếng đồ đạc bị đập phá loạn xạ bên trong.
Trong phủ chỉ còn quản gia, toàn bộ người hầu đều bị phái đi tìm ta.
“Lộ Chỉ Uyên, ta về rồi đây!”
Cửa phòng lập tức mở ra.
Hắn đứng đó, nhìn ta sững sờ, rồi đôi mắt đỏ lên.
“Qua đây, ôm một cái nào.”
Hắn quay mặt đi, bối rối bước đến, kéo ta vào lòng ôm thật chặt.
“Thôi nào, tất cả là tại ngươi không cho ta tiền gây ra đấy. Ngươi nói ngươi không thích Diệp Mộc Hà, vậy tại sao lại tiêu tiền cho nàng ta?”
Hắn hít mũi, lí nhí:
“Ta không đưa tiền cho nàng ta. Số tiền đó là để nàng ta chỉnh đốn quân vụ.”
“Thế tại sao nàng ta mất tích, ngươi lại lo đến phát cuồng?”
“Vì nàng ta giữ bản đồ bố phòng của quân ta. Nàng bảo ta không lo được sao?”
Ta sững lại. Ra là thế.
“Vậy tại sao ngươi không cho ta tiền tiêu?”
Hắn ấp úng, không trả lời.
“Được lắm. Vậy tức là ngươi vẫn chưa yêu ta đủ nhiều. Thôi, tạm biệt.”
Hắn vội ôm ta chặt hơn:
“Ta… ta… ta đã nghe trộm nàng và Tống Tâm Nguyệt nói chuyện. Nàng bảo nếu tiết kiệm đủ tiền, nàng sẽ rời khỏi đây.”
Cái gì?
Ta và Tống Tâm Nguyệt mỗi lần nói chuyện đều rất cẩn thận, vậy mà vẫn bị nghe lén?
“Đê tiện.”
Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đầy nghiêm túc:
“Đừng đi nữa, được không? Tiền của ta đều là của nàng, muốn tiêu sao cũng được, được không?”
Vừa nói, hắn vừa đặt chùm chìa khóa kho bạc vào tay ta.
“Đừng rời xa ta, được không?”
Ta còn chưa kịp đáp, sắc mặt hắn bỗng trầm xuống:
“Một khi nàng bước vào cánh cửa này, ta đã không định để nàng rời đi nữa.”
“Ta đâu nói sẽ đi, ngươi đừng phát bệnh được không?”
Nhìn hắn chuẩn bị kéo ta vào căn mật thất mà hắn đã dày công chuẩn bị, ta vội giải thích.
“Thật sao?”
Hắn nghi hoặc nhìn ta.
“Thật.” Ta vừa nói vừa khóc:
“Tống Tâm Nguyệt chết rồi. Thế gian này ta chỉ còn có ngươi. Không ở đây, ta còn biết đi đâu nữa?”
Ánh mắt Lộ Chỉ Uyên xoay chuyển, cân nhắc lời nói của ta.
Cuối cùng, hắn tin.
8
Tính đa nghi của Lộ Chỉ Uyên, mãi sau này ta mới thực sự thấu hiểu.
Từ khi ta trở về đến nay đã ba năm, hắn mới dần buông lỏng cảnh giác đối với ta.
________________________________________
Chu Trường Doanh đã lên ngôi hoàng đế, nhưng chẳng màng chuyện triều chính, suốt ngày tìm kiếm những nữ nhân có dung mạo giống Tống Tâm Nguyệt.
Người được sủng ái nhất hiện tại là Hiền phi.
Ta chỉ từng thấy nàng từ xa trong một buổi cung yến, thoạt nhìn còn tưởng đó là Tống Tâm Nguyệt.
Còn Lộ Chỉ Uyên giờ đây là Nhiếp Chính Vương, bận rộn không ngừng.
________________________________________
Đêm nọ, khi hắn lần thứ ba bảo người mang nước đến, rồi ôm ta qua đó, ta lên tiếng:
“Ta muốn đi trả lễ.”
Hắn khựng lại, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn ta:
“Nàng lại giở trò gì đây? Nếu nàng dám bỏ trốn lần nữa, ta sẽ đánh gãy chân nàng, nhốt trong phủ.”
“Không phải, không phải. Khi xưa, ta và Tống Tâm Nguyệt từng khấn nguyện trước bức tượng bồ tát ở ngôi làng đó. Nay nàng không còn nữa, ta muốn quay lại để trả lễ.”
Hắn cân nhắc rất lâu, khiến ta ngẩng đầu đến mỏi cả cổ, cuối cùng mới nói:
“Ta đi cùng nàng.”
“Ngươi bận như vậy, có rảnh không?”
Hắn trầm tư một lúc lâu, rồi gật đầu:
“Cũng được, nhưng sẽ có người đi theo nàng.”
“Được thôi.”
________________________________________
Đến ngày xuất phát, ta mới hối hận vì đã đồng ý để hắn sắp xếp.
Hắn phái đến gần một trăm người hộ tống ta, cũng may có Tiểu Điệp đi cùng.
Đến bên ngoài ngôi làng năm xưa, ta tìm thấy bức tượng bồ tát, quỳ xuống thành tâm dập đầu ba lần.
________________________________________
Đêm đó, cửa sổ phòng ta bỗng bị mở ra.
“Thẩm Trúc Âm!”
“Chết tiệt! Tống Tâm Nguyệt, tỷ còn dám tới đây?”
Nàng cười khì khì.
Ngay khi nghe Tiểu Điệp nói nàng đã nhảy xuống sông, ta đã biết nàng chắc chắn vẫn còn sống.
Bởi vì có hàng nghìn cách chết, tại sao lại chọn nhảy xuống một con sông dẫn thẳng đến nơi này?
________________________________________
Nàng kể rằng nàng và Ninh Tòng Văn đã thành thân.
“Vậy hắn đối xử với tỷ có tốt không?”
Khuôn mặt Tống Tâm Nguyệt thoáng ửng đỏ, khẽ gật đầu: “Rất tốt.”
Nàng cũng kể rằng năm xưa, Ninh Tòng Văn không chết thật. Hắn chỉ uống thuốc để giả chết.
Nhìn nàng hạnh phúc như vậy, ta cũng an lòng.
________________________________________
Sáng hôm sau, ta lập tức lên đường trở về.
Ta sợ ở lại quá lâu sẽ khiến Chu Trường Doanh để ý.
Vừa về đến phủ, quản gia đã báo:
“Bệ hạ đang ở bên trong.”
Ta bước vào, Chu Trường Doanh miễn ta hành lễ, tiếp tục trò chuyện với Lộ Chỉ Uyên.
Ta và Tiểu Điệp ngồi nghe mà buồn ngủ, rõ ràng hai người kia đang cố gắng tán gẫu nhưng không mấy tự nhiên.
Mãi đến hoàng hôn, Chu Trường Doanh mới rời đi.
Khi đến cửa, hắn ta bất ngờ dừng lại, ngoảnh lại nhìn ta, lẩm bẩm:
“Nàng ấy có ổn không?”
Ta sững người tại chỗ.
Lại nghe hắn ta nói tiếp:
“Ổn là tốt rồi.”
________________________________________
Chờ hắn đi xa, ta lập tức véo tay Lộ Chỉ Uyên:
“Có phải ngươi nói với hắn không?”
Hắn cười khổ:
“Hắn là hoàng đế, muốn tìm một người chẳng phải chuyện khó.”
Ta phân vân không biết có nên bảo Tống Tâm Nguyệt chuyển đi nơi khác, nhưng rồi lại nghĩ không biết chuyển đi đâu.
“Đừng lo. Nếu bệ hạ thật sự muốn quấy rầy nàng ta, đã không đợi đến bây giờ.”
“Đúng vậy.”
________________________________________
Đột nhiên, Lộ Chỉ Uyên bế bổng ta lên:
“Nàng đi lâu như vậy, ta rất nhớ nàng.”
Hắn dụi mặt vào má ta, như một chú chó nhỏ đang làm nũng.
Khi ta sắp ngủ, ta nghe hắn thì thầm bên tai:
“Ta yêu nàng.”
End