5

Ta vừa gặm đùi gà, vừa lo lắng nhìn ra cửa.

Sợ rằng Lưu Phong đột nhiên quay lại, thì cái đùi gà trong miệng này chính là cái cuối cùng trong đời.

Ta nhận ra chuyện này không thể tự mình giải quyết.

Phải tìm một quân sư.

“Tiên Tôn, ta muốn ra ngoài cung một chuyến.”

Mặt Xích Hoa trầm xuống: “Đi tìm Lưu Phong?”

“Không không,” ta lắc đầu lia lịa, “Có một người đồng hương gần đây muốn về thăm quê, ta muốn nhờ nàng mang chút đồ cho Đảo Chủ.”

Người đồng hương này tên là Tiểu Hắc, là một con bạch hạc ở đảo bên cạnh chúng ta.

Nàng lên Thiên Đình cùng năm với ta, là bạn tốt nhất của ta.

Thật trùng hợp, nàng chính là tọa kỵ của Thời Trần Tiên Quân.

Ta gọi Tiểu Hắc đến một góc, kể cho nàng nghe những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.

Tiểu Hắc sợ đến mặt tái mét: “Cái gì, ngươi lại dám ngủ với Xích Hoa Tiên Tôn!”

Ta ra hiệu cho nàng nói nhỏ, kẻo Thuận Phong Nhĩ nghe thấy.

Thuận Phong Nhĩ nhất định sẽ kể lại cho Thiên Lý Nhãn, Thiên Lý Nhãn thì thích tám chuyện nhất, chắc chắn mọi người đều sẽ biết hết.

Tiểu Hắc sốt ruột đến mức xoay vòng vòng: “Xích Hoa Tiên Tôn giữ thân trong sạch suốt ngàn năm, đối với nữ nhân lạnh lùng vô tình nhất, trước kia những nữ tử nào từng thèm muốn hắn, không có ai có kết cục tốt.

Ngươi ngươi ngươi… lại còn phá thân của hắn, ngươi chết chắc rồi.”

Mặt ta càng lúc càng trắng bệch: “Vậy ta phải làm sao?”

Tiểu Hắc mặt mày nghiêm trọng: “Đừng làm gì nữa, chạy đi.”

Ta cúi đầu nhìn tay mình: “Nhưng… nếu ta chạy rồi, Đảo Chủ bọn họ sẽ ra sao?”

Ta đến từ một nơi gọi là Đông Ngao đảo.

Đại Đảo Chủ là một con thần quy vạn năm, Nhị Đảo Chủ là một con bạch bi.

Từ đó, chư vị có thể dễ dàng tưởng tượng ra tinh thần diện mạo của Đông Ngao đảo ta như thế nào.

Ngày ta đồng ý làm tọa kỵ cho Xích Hoa, theo hắn rời đi.

Đại Đảo Chủ nắm tay ta lải nhải: “Tiểu Bạch à, hy vọng của Đông Ngao đảo ta đều đặt trên ngươi rồi.”

Ta không yên lòng dặn dò: “Đừng đánh quá nhiều bài lá nhé, lưng của ngài không tốt, thỉnh thoảng cũng phải ăn cơm nữa.”

Nhị Đảo Chủ niềm nở đưa cho ta một trái bầu hồ lô: “Tiểu Bạch à, cái kim hồ lô này có thể chứa đựng vạn vật, ngươi có cần ta dạy cách sử dụng không?”

Ta khoát tay, lo lắng nhắc nhở: “Ngủ lâu rồi phải dậy vận động, nếu không lần sau ngủ sẽ không thoải mái đâu.”

Các Đảo Chủ đều rất hài lòng: “Tiểu Bạch của chúng ta đã có tiền đồ, lần sau sẽ phong ngươi làm Tam Đảo Chủ.”

Ta vui vẻ lắc lắc đầu, tay xách nách mang, theo Xích Hoa rời đi.

Hóa ra Thiên Đình không chỉ bao ăn ở, ngay cả tọa kỵ cũng có bổng lộc.

Mỗi tháng bổng lộc vừa đến, ta liền đổi hết thành thức ăn, cất vào kim hồ lô mang về Đông Ngao đảo, rồi lại mang hồ lô rỗng trở lại.

Dân đảo không cần tiền, ra ngoài mua đồ cũng khá mệt.

Đôi khi đùi gà và đào tiên ở Xích Diễm cung không ăn hết, ta cũng lén bỏ vào.

Xích Hoa thấy rồi, nhưng cũng chưa bao giờ nói gì.

Thật ra, Xích Hoa là một chủ nhân rất tốt.

Có lần chúng ta đi bình loạn ở Ngu Uyên, trên đường về có đi dạo qua dân gian.

Ta nhìn thấy một chiếc váy rất đẹp, hỏi giá xong, thấy đủ để Nhị Đảo Chủ ăn mấy bữa, nên ta đành nhịn không mua.

Kể từ tháng sau, bổng lộc của ta bỗng dưng tăng gấp đôi.

Ta mừng rỡ như điên, lập tức đem Thanh Liên trì của Đại Đảo Chủ tu sửa lại một lần.

Kết quả Xích Hoa mấy ngày liên tục đều mang vẻ mặt không tốt.

Nhưng từ ngày đó, mỗi tháng ta đều nhận được một chiếc váy đẹp.

Thật ra Xích Hoa đối xử với ta rất tốt, hắn còn tăng thêm ba mươi cái đùi gà mỗi bữa cho ta.

Giá như ta chưa từng ngủ với hắn thì tốt biết bao, hu hu hu.

“Ăn, ăn, chỉ biết ăn, ngươi đâu phải là một con Thao Thiết!”

Tiểu Hắc chọc vào đầu ta, rõ ràng khinh thường bộ dạng không có khí phách này của ta.

Không còn cách nào khác, ai bảo nàng là bạch hạc cơ chứ.

“Đã vậy thì chỉ còn một cách thôi.” Tiểu Hắc siết chặt nắm tay.

6

Ta chặn đường Lưu Phong, bảo hắn rằng Tiên Tôn có việc gấp tìm hắn.

Dù sao hắn cũng không phải thần thú, đi lại rất chậm.

Nghe ta nói xong, hắn tin tưởng không chút nghi ngờ, lập tức lao đi như cơn gió.

Vậy là ta nhân cơ hội tráo đổi, đến chỗ Thời Trần Tiên Quân mượn Kính Thời Gian.

Thời Trần Tiên Quân không nghi ngờ gì, lấy ra chuẩn bị đưa cho ta, nhưng đột nhiên lại rụt lại.

Ta trong lòng chợt lạnh.

Thời Trần Tiên Quân vuốt vuốt râu: “Phải phái một tiên thị đi cùng, dạy cho Tiên Tôn cách sử dụng.”

Tiểu Hắc vội vàng lên tiếng: “Tiên Quân, để ta đi cùng Tiểu Bạch nhé, tiện thể có đồ nhờ nàng mang về nhà.”

Không hổ là bạn tốt, đến cả lý do cũng giống hệt nhau.

Cứ thế, ta và Tiểu Hắc thành công lừa gạt, lấy được Kính Thời Gian.

“Bước tiếp theo làm gì?” Ta lo lắng hỏi.

Tiểu Hắc đặt gương xuống đất: “Đạp vỡ nó!”

“Ngươi điên rồi à,” ta ngăn nàng lại, “Ngươi chỉ còn một năm nữa là nhập tiên tịch rồi.”

Tiểu Hắc so với ta còn khổ hơn, cha mẹ trọng nam khinh nữ.

Nếu lần này không nhập tiên tịch được, sẽ phải gả cho một con xích hồ, để đổi vợ cho đệ đệ.

“Không sao,” Tiểu Hắc an ủi ta, “Cùng lắm thì ta sẽ khóc trước mặt Tiên Quân, hắn sợ nhất là phụ nữ khóc.”

Tiểu Hắc đạp mạnh lên Kính Thời Gian.

Không vỡ.

Nàng không tin, biến trở lại nguyên hình, rồi giẫm mạnh thêm một lần nữa.

Vẫn không vỡ.

“Hay là… để ta thử?” Ta yếu ớt đề nghị.

Ta biến trở lại thành hắc kỳ lân, cẩn thận nâng móng phải lên, nhẹ nhàng chạm vào bề mặt kính.

Kính Thời Gian lập tức vỡ thành bốn mảnh.

“Thật không công bằng.” Tiểu Hắc trông rất tức giận.

Ta không có tâm trí bàn luận với nàng về vấn đề ai mạnh hơn, lo lắng hỏi: “Tiếp theo phải làm sao?”

Tiểu Hắc vẫn còn giận ta vì ta đã giẫm vỡ kính trước nàng, bực bội nói: “Đã là ngươi làm hỏng, thì ngươi đi khóc với Tiên Tôn đi.”

Nàng nhặt một mảnh kính, cắt nhẹ vào chân trước của ta, máu lập tức rỉ ra.

“Phải khóc sao cho hoa lê đẫm mưa, càng đáng thương càng tốt,” Tiểu Hắc hướng dẫn, “Tiên Tôn mà mềm lòng, có lẽ sẽ không trách ngươi đâu.”

Thật sao?

Ta nửa tin nửa ngờ, dùng vải bọc các mảnh kính lại, rồi trở về Xích Diễm cung.

7

“Ngươi đã giao xong rồi à?” Xích Hoa thấy ta, rất ngạc nhiên, “Ngươi ôm gì trong lòng vậy?”

Ta mím môi, định bụng chuẩn bị khóc.

Nhưng Lưu Phong đẩy cửa điện bước vào: “Tiên Tôn, nghe Tiểu Bạch nói ngài tìm…”

Xong rồi, không cần chuẩn bị nữa.

Ta “Oa” một tiếng bật khóc, cắt ngang lời của Lưu Phong.

Tiếng khóc đầu tiên, sấm sét ầm ầm, toàn bộ Xích Diễm cung rung chuyển.

Ta ngẩn ra một chút, chẳng lẽ lôi thần cũng đang buồn sao?

Không quan tâm nữa, tiếp tục khóc.

Tiếng khóc thứ hai, cuồng phong gào thét, thổi bay mái nhà của Xích Diễm cung.

Tiếng khóc thứ ba, biển mây cuộn trào, mưa xối xả như sóng lớn đổ xuống.

Xích Hoa là người đầu tiên phản ứng, cố gắng giữ thăng bằng, hét lớn: “Đừng khóc nữa!”

Lưu Phong đạo hạnh không cao, bị âm ba quét ngã, như một quả bóng đá, va đập khắp nơi trong đại điện, ôm lấy cột mà nôn ra máu: “Tiểu… Bạch… đừng… khóc…”

“Oa—A a a—” Ta bị mưa dội ướt sũng, nhắm chặt mắt, càng khóc to hơn.

Chỉ trong chốc lát, sấm sét đùng đùng, lửa tím bốc lên ngút trời.

Xích Diễm cung trong cơn chấn động mạnh, vỡ nát thành bột phấn, trực tiếp rơi xuống phàm trần.

Xích Hoa thi triển Bạt Thiên Thuẫn, ngược dòng lũ như ngày tận thế lao tới trước mặt ta, bịt miệng ta lại: “Đừng khóc nữa!”

Ta lầm bầm không rõ: “Kính… vỡ rồi…”

Xích Hoa nắm lấy móng… tay của ta, lông mày nhíu lại: “Đau tay sao?”

Bàn tay hắn lướt qua nhẹ nhàng, vết thương của ta hồi phục lại ngay.

“Xong rồi, đừng khóc nữa.”

Ta sụt sịt mũi: “Ta đã đạp vỡ Kính Thời Gian của Thời Trần Tiên Quân rồi… oa…”

Thấy ta lại định khóc tiếp, Xích Hoa lập tức bịt miệng ta lại: “Vỡ thì vỡ rồi, ta không trách ngươi, không được khóc nữa, hiểu không?”

Ta nước mắt lưng tròng: “Thời Trần Tiên Quân sẽ không tha cho ta đâu, ta chỉ còn một năm nữa là nhập tiên tịch rồi, oa…”

“Không ai dám động đến tiên tịch của ngươi, Thời Trần Tiên Quân bên đó ta sẽ đích thân xin lỗi, đừng khóc nữa được không?”

Ta dừng khóc: “Thật sao?”

Chớp mắt, mọi thứ lại yên bình.

Trời không còn rung, đất cũng không còn lắc.

Xích Hoa yếu ớt đáp lại, thân mình hơi lảo đảo.

“Tiên Tôn, ngài thật tốt!”

Ta khóc đến mệt, dựa vào lòng hắn mà nấc cụt một cái.

Trong lòng nghĩ, Tiểu Hắc nói đúng, nam nhân quả thật sợ nhất là phụ nữ khóc.