15
Giọng nói của Hạ Đình Xuyên rất bình tĩnh.
Anh kể, hồi đó chuyện chúng tôi yêu nhau bị bố anh phát hiện. Ông ta bắt anh phải chia tay.
Không những vậy, còn cắt hết viện trợ tài chính, ép anh ra nước ngoài.
Hạ Đình Xuyên từng chống đối, không chia tay cũng không chịu đi.
Vậy mà bố anh lại cho người lén chụp ảnh chúng tôi hôn nhau.
Nếu Hạ Đình Xuyên không chia tay, những bức ảnh đó sẽ bị phát tán khắp diễn đàn trường.
Chưa kể, quán gà rán mới mở của ba mẹ tôi cũng sẽ bị gây khó dễ đến mức phải đóng cửa.
“Giang Trì, xin lỗi em.”
“Lúc đó anh không đủ khả năng để bảo vệ em, càng không muốn kéo theo cả chú thím vào chuyện này, nên… anh đành chọn chia tay.”
Tôi tức giận đấm một cái vào ngực anh: “Tại sao không nói cho tôi biết?!”
Hạ Đình Xuyên giữ lấy tay tôi, giải thích: “Anh không có cách nào tốt hơn.”
“Anh chọn đi du học không chỉ vì bị ép buộc, mà còn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đủ sức chống lại ông ấy.”
“Nhưng anh không chắc mình cần bao lâu, cũng không biết liệu có thành công không.”
“Anh không muốn em phải lo lắng, càng không muốn em áy náy.”
Khỉ thật! Tôi tức quá, lại đấm thêm một cái vào ngực anh.
“Bây giờ anh đã có năng lực đối đầu với mọi thứ rồi.”
“Giang Trì, cho anh một cơ hội, để anh theo đuổi lại em, được không?”
Tôi nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt, miệng mắng: “Theo đuổi cái đầu anh ấy!”
“Hạ Đình Xuyên, nếu trong mấy năm xa nhau, tôi đã ở bên người khác thì sao?”
Anh cúi đầu, giọng buồn rười rượi: “Nếu thật sự có người đó, mà hắn ta không tốt với em, thì anh sẽ cướp em về bằng mọi giá.”
“Còn nếu em thực sự hạnh phúc… thì chứng tỏ chúng ta không có duyên.”
Tôi rất giận. Cả ngày hôm đó không nói một câu nào với Hạ Đình Xuyên.
Anh thì lại làm như không có chuyện gì, còn cố tình kể chuyện cười để chọc tôi.
Đêm khuya, tôi nằm trên giường. Thật ra, ngoài giận ra, tôi còn thấy xót xa.
Lúc ấy anh còn chưa đầy mười chín tuổi, một thân một mình nơi xứ người…
Thật sự rất vất vả, phải không?
Nghe bạn anh ấy nói, mỗi lần say rượu đều nhìn chằm chằm vào ảnh hai đứa tôi rồi khóc.
Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh đó thôi, tim tôi đã như bị ai bóp nghẹt.
16
Giận dỗi cả một ngày, cuối cùng tôi cũng nghĩ thông suốt. Nếu còn yêu, thì cứ ở bên nhau.
Tình yêu kiểu ngược tâm, lắt léo làm gì. Tự mình hành hạ nhau để làm gì chứ.
Vì thế, khi Hạ Đình Xuyên lại dè dặt nhìn tôi lần nữa, Tôi bực bội nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Anh nhẹ giọng đáp: “Em vẫn còn giận.”
Tôi đáp thẳng: “Ừ, rất giận.” “Nhưng chuyện năm xưa anh cũng có nỗi khổ.”
“Mấy chuyện cũ, sau này em sẽ từ từ tính sổ với anh.”
Hạ Đình Xuyên im lặng hai giây, đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, giọng vừa mừng rỡ vừa run rẩy: “Giang Trì, em đồng ý cho anh theo đuổi lại rồi đúng không?”
Tôi thản nhiên đáp: “Theo đuổi gì nữa, yêu luôn đi.”
Hạ Đình Xuyên bất ngờ rơi nước mắt. Từng giọt từng giọt lăn xuống.
“Anh không nằm mơ đấy chứ?” “Giang Trì, cảm ơn em. Anh yêu em.”
“Cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện chia tay nữa!”
Anh ôm lấy đầu tôi, cúi xuống hôn tôi.
Nụ hôn này không giống hai lần trước. Không vội vàng, không dữ dội,
Mà chậm rãi, như dòng nước chảy dài, Tựa như đang trút hết nhớ nhung và đau khổ chất chứa bao năm qua.
Bỗng một tiếng vật rơi nặng nề vang lên, cắt ngang nụ hôn đang dở dang.
Tôi và Hạ Đình Xuyên đồng loạt nhìn về phía cửa. Giỏ trái cây rơi xuống đất.
Mấy đồng nghiệp công ty đứng đờ người ngoài cửa, trợn mắt há mồm.
Tống Ngôn đứng ngay phía trước, mặt cắt không còn giọt máu.
Còn Vương Đình thì đứng phía sau, mặt mày phấn khích, tay múa chân khua.
Hạ Đình Xuyên giận dữ phất tay: “Ra ngoài hết cho tôi!”
Chưa đến một giây, cả phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại.
Hạ Đình Xuyên định tiếp tục nụ hôn vừa rồi.
Còn tôi thì xấu hổ muốn chết, chẳng còn tâm trạng. Thôi thì… tôi nên nghỉ việc đi thì hơn!
17
Hạ Đình Xuyên ôm tôi, dịu dàng dỗ dành: “Em không cần nghỉ việc, để anh nghỉ.”
“Hả?”
“Anh mua lại công ty này vốn là để theo đuổi em. Anh còn có công ty công nghệ riêng.”
…
Tôi nhếch môi, châm chọc: “Ghê gớm thật.”
Hạ Đình Xuyên cười toe toét: “Em mới là ghê gớm.” “Những gì của anh đều là của vợ anh.”
Nghe câu đó mà thấy mát lòng mát dạ.
Sau khi Hạ Đình Xuyên xuất viện, anh không đến công ty nữa.
Anh giao lại vị trí cho tôi. Chỉ sau một đêm, tôi trở thành… Giám đốc Giang.
Chậc… Cảm giác này có hơi sai sai.
Ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, tôi vắt chân lên bàn, nhâm nhi ly cà phê, ngắm dòng xe qua lại bên dưới mà cảm thán: Sướng thật sự!
Khi Hạ Đình Xuyên bước vào văn phòng, tôi đang xem mail xin nghỉ việc của Tống Ngôn.
Anh hừ lạnh một tiếng: “Cũng may cậu ta biết điều, nếu không nghỉ thì tôi cũng cho nghỉ.”
“Ai bảo cậu ta cố ý khiến đồng nghiệp hiểu lầm giữa tôi và cậu ta, lại còn nhắm vào em trong buổi tiệc nữa.”
Tôi giả vờ khó chịu: “Cậu ta có lỗi gì chứ? Cậu ta chỉ là… thích anh thôi mà.”
Hạ Đình Xuyên luống cuống: “Giữa tôi với cậu ta thật sự không có gì!”
Anh nhướng mày: “Em đang ghen sao?”
Tôi quay mặt đi: “Không có.”
Anh liền cúi xuống hôn tôi mạnh mẽ. Tôi nổi giận: “Đây là văn phòng đấy, Hạ Đình Xuyên!”
Anh giả vờ không nghe: “Cũng đâu phải chưa từng làm ở đây.”
Anh bế tôi từ ghế lên, đặt ngồi lên bàn: “Vợ yêu, em mặc vest thật sự quá đẹp trai.”
Tôi cảm nhận được… có thứ gì đó cứng cáp đang cấn vào chân mình.
…
Hạ Đình Xuyên tì trán vào tôi, khẽ hỏi: “Vợ à, cỏ mọc lại có ngon không?”
Tôi không nói nổi thành lời. Chết tiệt! Cỏ mọc lại… ngon chết đi được!
18
Vương Đình vừa được thăng chức làm quản lý.
Sau khi vào phòng báo cáo công việc xong thì bắt đầu tám chuyện: “Tôi biết ngay người mà tổng giám đốc Hạ thích là cậu mà!”
“Cái kiểu nói chuyện trà xanh của Tống Ngôn ấy hả, tôi chẳng tin chút nào.”
Tôi cười đáp: “Cậu đúng là có mắt nhìn.”
Cô ấy chớp chớp mắt: “Thế cậu với tổng giám đốc Hạ sao mà bén duyên thế?”
Tôi đáp: “Tụi tôi đã thích nhau từ năm năm trước rồi.”
Vương Đình che miệng: “Cái gì? Là gương vỡ lại lành á?!” “Càng khiến người ta muốn đẩy thuyền hơn nữa!”
Tôi: “…”
19
Hạ Đình Xuyên ngang nhiên dọn đến ở chung với tôi.
Trong những ngày sống cùng nhau, chúng tôi dần bù đắp những ký ức bị bỏ lỡ suốt năm năm qua.
Tôi dẫn anh về nhà. Ba mẹ thấy anh cũng chẳng hề ngạc nhiên.
“Tiểu Hạ, lại tới à? Mau nếm thử món mới của chúng ta.”
Tôi ngạc nhiên: “Lại tới là sao?”
Hạ Đình Xuyên cười: “Anh về nước không bao lâu là đến đây ngay rồi.” “Gọi đầy món, món nào cũng ăn sạch sẽ.”
Giọng điệu của anh ta chẳng khác gì khoe thành tích.
Tối hôm đó, tôi hẹn Lưu Khâu đi ăn khuya. Cậu ấy nhìn thấy tôi và Hạ Đình Xuyên tay trong tay thì cảm thán: “Như vậy là tốt rồi.”
Hạ Đình Xuyên đối xử với Lưu Khâu cực kỳ hòa nhã, Tự tay rót rượu, còn giới thiệu cho cậu ấy mấy mối làm ăn lớn.
Lưu Khâu cười ngoác miệng, không khép lại nổi.
Tôi ngồi bên nhìn mà thầm nghĩ: Tốt nhất là cậu đừng bao giờ biết, tất cả mấy chuyện xui xẻo trước đây của cậu đều do Hạ Đình Xuyên giở trò.
Trước đêm Giáng Sinh, tôi và Hạ Đình Xuyên cùng nhau ra nước ngoài du lịch.
Anh dẫn tôi đến thăm ngôi trường đại học mà anh từng học.
“Giang Trì, anh thật may mắn, sau năm năm vẫn có thể tìm lại được em.”
Tuyết bắt đầu rơi. Tôi nhảy lên lưng anh, bắt anh cõng mình đi.
“Hạ Đình Xuyên, em nghĩ đời này em bị anh trói chặt mất rồi.” “Cả đời này, em chỉ thua mỗi anh thôi.”
Anh dừng bước, nghiêng đầu, môi chạm môi. “Anh yêu em.” “Và anh biết, em cũng rất yêu anh.”
(Toàn văn hoàn.)