Ta quyết định dừng chân tại Dung thành.

Nghe nói hoàng đế trong kinh đang mắc bệnh, các hoàng tử tranh đấu gay gắt.

Triều đình biến động khôn lường, khó mà dự đoán trước được.

Dung thành xa kinh thành, nằm ở một góc yên bình, rất an toàn.

Chuyện thiên hạ thay đổi, chuyện sóng gió biến chuyển, đều không liên quan gì đến ta.

Ta chỉ muốn chăm sóc con trai, nuôi nó lớn lên, như thế để sống hết quãng đời này.

Thời gian trôi qua, bất giác đã năm năm.

Chỉ có điều đứa con càng lớn, càng không giống như ta tưởng tượng.

“Vong Sinh, sao con không ra chơi với các bạn?”

Ta ngồi xổm xuống, nhìn con trai đang chăm chú đọc sách.

Khi Lục Chu Hành rời đi, hắn không kịp đặt tên cho đứa trẻ, nên ta đã cho nó mang họ của ta.

Năm đó, ta đã đốt sạch quá khứ thành tro tàn, và cũng bắt đầu một cuộc sống mới. Ta đặt tên cho con là Vong Sinh, với hy vọng từ nay sẽ quên đi quá khứ, đón nhận một cuộc sống mới.

“Chẳng có gì hay ho cả,” Vong Sinh hờ hững nói: “Bọn chúng sau lưng gọi con là đứa trẻ hoang không có cha, nói xấu mẹ.”

“Con đã xử lý chúng một trận rồi, giờ chúng đều sợ con.”

“Mẹ, bọn chúng thật trẻ con, suốt ngày chỉ biết chạy nhảy, chơi đùa. Nói mà không nghĩ, mẹ đừng buồn vì những lời của bọn chúng.” Vong Sinh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhẹ nhàng an ủi ta: “Con biết mẹ là người mẹ tốt nhất, và Vong Sinh không phải là đứa trẻ hoang.”

Ta cảm thấy mũi cay cay, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

Những năm qua, ta tự mình nuôi con, đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt với lời ra tiếng vào.

Nhưng điều khiến ta đau lòng nhất là con trai ta cũng phải chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác.

Vậy mà Vong Sinh lại hiểu chuyện đến mức khiến người ta xót xa.

“Mẹ không buồn, mẹ chỉ hy vọng con có thể ra ngoài chơi nhiều hơn, đừng cứ ở nhà đọc sách mãi.”

Ta xoa đầu con trai.

Trong lòng ta, trẻ con nên ra ngoài nghịch ngợm, gây rối, làm trò, phải sống tự do tự tại như ngọn gió trên cánh đồng.

Nhưng Vong Sinh lại không giống như những đứa trẻ khác.

Từ nhỏ, con đã rất quyết đoán, thích quấn quýt bên thầy giáo để nghe giảng về lịch sử, về binh pháp.

Ta thúc giục con ra ngoài chơi với bạn bè, nhưng chỉ sau vài lần, con đã không còn hứng thú.

“Mẹ, tìm cho con một thầy dạy võ được không?”

Vong Sinh yêu cầu với giọng chắc nịch, đôi mắt lấp lánh đầy khát khao: “Con muốn học võ.”

Trái tim ta mềm nhũn, sao có thể từ chối yêu cầu ấy.

“Được rồi, mẹ sẽ tìm thầy cho con.”

“Và còn chuyện của Thẩm phu tử nữa.” Vong Sinh nhìn ta một cách nghiêm túc: “Mẹ, Thẩm phu tử rất quan tâm đến con, lại chăm sóc việc kinh doanh của chúng ta… Con biết ngài ấy thích mẹ.”

“Con cũng mong mình có một người cha đúng nghĩa.”

Mặt ta bỗng cứng lại, nhất thời không biết nói gì.

Thẩm phu tử là thầy dạy chữ cho Vong Sinh, là người ngay thẳng, tính tình ôn hòa.

Ngài ấy chưa bao giờ khinh thường mẹ con ta, ngược lại còn âm thầm giúp đỡ chúng ta.

“Nếu ngài ấy đối xử tốt với mẹ, và mẹ cũng thích ngài ấy, con sẽ rất vui khi có thêm một người chăm sóc mẹ.”

Khúc Vong Sinh đứng dậy ôm lấy ta, đôi tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên lưng ta.

“Những năm qua mẹ đã vất vả, con đều nhìn thấy.”

“Con cũng rất đau lòng vì mẹ đã chịu nhiều khó khăn, mẹ hãy suy nghĩ kỹ về chuyện này nhé.”

Trong lòng ta ngổn ngang cảm xúc, suýt nữa đã không kiềm được nước mắt.

Đứa trẻ này thật thông minh, hiểu chuyện, hoàn toàn không giống một đứa trẻ năm tuổi.

Nhìn khuôn mặt hơi ngượng ngùng của con sau khi nói xong, ta mỉm cười chạm nhẹ vào trán nó: “Được rồi. Mẹ sẽ suy nghĩ kỹ.”

Bên ngoài cửa hàng vang lên tiếng ồn ào, trên phố tiếng vó ngựa dồn dập, người đi đường vội vàng tránh né.

Ta vội vã ra khỏi quán rượu, bắt gặp mấy viên quan đang tuần tra.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đây chẳng phải là do tân hoàng đăng cơ sao, để thể hiện lòng nhân từ, Hoàng thượng đã phái quan đại thần xuống tuần tra các thành.”

“Sứ giả đã đến báo tin trước, e rằng vài ngày nữa, các đại nhân sẽ tới nơi.”

Viên quan cúi đầu hành lễ về hướng kinh thành: “Hoàng thượng lo nghĩ cho dân, thật là phúc của muôn dân.”

Ta quay lại quán rượu, suy nghĩ một hồi, rồi quyết định gửi một lời nhắn cho Thẩm phu tử.

Tình hình của ta phức tạp, có nhiều điều phải suy tính, nhưng Vong Sinh thích ngài ấy và cũng muốn có một người cha.

Với tất cả những điều này, chúng ta cần phải bàn bạc nghiêm túc.

Đêm dần buông, ta sai người hầu ra ngoài gửi thư.

Nhưng ta không biết rằng, mây đen đang phủ kín bầu trời, gió mưa sắp ập đến.

Người cũ sắp trở lại.

Ta hẹn gặp ngài ấy ở Vọng Giang Đình.

Thẩm Hoài Sinh là người ôn hòa, thận trọng, chưa từng chính thức bày tỏ tình cảm với ta.

Có những điều ta cũng không tiện nói ra.

Nhưng giờ đây, đã đến lúc chúng ta cần phải nói rõ.

“Ta lờ mờ hiểu được tâm ý của Thẩm phu tử, chỉ là ta chưa bao giờ nói rõ suy nghĩ của mình.” Ta cúi đầu hành lễ: “Cảm ơn ngài những năm qua đã chăm sóc cho mẹ con ta.”

Sắc mặt Thẩm Hoài Sinh hơi đỏ: “Khúc nương tử không chê ta nhiều chuyện là tốt rồi.”

Mặt sông mênh mông, phẳng lặng như gương.

Ta lắng nghe Thẩm Hoài Sinh lúng túng nói ra tình cảm của mình.

Nhìn thấy ngài ấy từ ngượng ngùng, lắp bắp dần trở nên trôi chảy, tự nhiên, ta tự hỏi không biết ngài ấy đã tập luyện những lời này bao nhiêu lần trong lòng.

“Nếu Khúc nương tử đồng ý ở bên ta, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nàng, và cũng sẽ đối xử tốt với Vong Sinh.”

Thẩm Hoài Sinh đã dạy học nhiều năm, tính tình điềm đạm, nhưng ta vẫn thấy sự căng thẳng trên khuôn mặt ngài ấy.

Gió bắt đầu nổi lên trên mặt sông, tạo ra những đợt sóng đục ngầu vỗ vào đá.

“Nếu ta ở bên chàng, thì đó sẽ không công bằng với chàng.”

Ta ngồi yên lặng ở đó, lòng đầy chua xót.

“Có lẽ cả đời này ta sẽ không thể yêu chàng.”

Ngài ấy là một người rất tốt để kết hôn, nhưng ta sẽ không phải là một thê tử tốt.

Nhìn ánh mắt thất vọng đột ngột của ngài ấy, ngực ta như bị bóp nghẹt, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào.

Ta vốn không muốn làm tổn thương người khác.

Nhưng ta không muốn lừa dối, dù biết rằng những lời này sẽ làm đối phương đau lòng.

Gió mỗi lúc một lớn hơn, sóng nước dâng cao, ầm ầm dội vào bờ.

Nhìn những con sóng cuồn cuộn gào thét, đập mạnh vào bờ, ta thở dài và đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Nếu ta nói ta không để tâm thì sao?”

Thẩm Hoài Sinh đột ngột nắm chặt ống tay áo của ta, khiến ta quay đầu lại trong sự kinh ngạc.

Scroll Up