Tiêu Dục càng hiểu lầm, giọng sâu nặng:“Trẫm đã hạ chỉ, phục hồi quý phi chi vị cho nàng.”

Ta ngẩn ngơ:“Đa tạ bệ hạ.”

Một lát sau mới nhớ ra:“Thái hậu nương nương thế nào rồi?”

Ánh mắt Tiêu Dục phức tạp:“Bà trúng độc không sâu như nàng. Nàng rốt cuộc ăn bao nhiêu vậy?”

Ta hơi ngượng:“… Chuyện điều tra xong chưa? Rốt cuộc ai hạ độc?”

Ánh mắt hắn loé lên một tia tàn khốc:

“Một tiểu cung nữ trước kia bị Thái hậu trách phạt, ôm hận trong lòng. Lần này thừa cơ bỏ độc vào món Thái hậu thích nhất, liên luỵ đến nàng.”

Ta thở dài:“Ta thì không sao. Nhưng liên luỵ Thục phi tỷ tỷ mới là thật.”

Tiêu Dục hừ lạnh:

“Bất kể nàng ta biết hay không, cố ý hay vô tình, trẫm đã cách chức, giáng làm Mỹ nhân, chuyển sang ở Phong Hoà cung.”

Ta cau mày:“Bệ hạ…”

Hắn phất tay lớn:“Không cần xin cho nàng ta. Con dạy không xong, chuyện nhỏ cũng không làm được, tội đáng chịu.”

Ta rủ mắt xuống:“Chỉ là… đáng thương cho tam hoàng tử.”

Tiêu Dục nắm tay ta:“Từ nay phiền nàng nhiều săn sóc cho Thụy nhi. Trẫm quan sát mấy ngày, thấy bọn trẻ đều thích nàng.”

Ta khẽ đáp:“Bệ hạ yên tâm. Thần thiếp sẽ làm tốt.”

10

Việc Thái hậu hà khắc với cung nhân mà bị báo oán lan khắp hậu cung.

Bà vì bệnh này mà thân thể từ đó suy yếu.

Ngược lại, nhân duyên của ta tốt lên đôi chút.

Đến cả Lâm quý phi xưa nay cao ngạo đôi khi cũng tới hỏi ta cách làm món ngon.

Tam hoàng tử tính tình trở nên cô tịch hơn, nhưng vì không còn Thục phi thúc ép, hắn không phải dành hết thời gian cho bài vở, lại bộc lộ ra thiên tư về y thuật.

Mỗi ngày sáng tối đều đến cung Thái hậu hầu bệnh, nói là thay mẹ chuộc tội.

Là một đứa trẻ thông minh.

Tiểu A Bảo bớt áp lực từ tam ca, tật hay lải nhải cũng giảm bớt.

Ta nhân lúc hắn còn sức, dạy hắn học gảy đàn cầm.

“Đánh đàn có thể dưỡng tâm tu tính, lợi ích vô vàn đó.”

Tiểu A Bảo bịt tai lại:”Nhưng mẫu phi, người biết đàn không?”

Ta thu tay lại, lập tức thay bằng một vị sư phụ thực thụ.

Quả nhiên, hắn rất thích.

Còn đi khoe khắp với huynh tỷ trong cung.

Nhị hoàng tử ban đầu khinh thường, nhưng bị tiểu A Bảo dụ thử một lần, mới phát hiện mình tuy trí nhớ siêu phàm, lại là kẻ mù âm điệu.

Một đứa trẻ nhỏ bé, sụp đổ toàn diện.

Từ đó về sau, trên lớp không còn dám ra vẻ khinh miệt huynh đệ tỷ muội.

Tiểu A Bảo thì mỗi ngày càng thêm vui vẻ.

Cuối thu, Lệ Chi bấm đốt ngón tay, nói:

“Nương nương, Tuyết tướng quân sắp khải hoàn hồi triều.”

Nhanh thật đấy.

Ta khép mắt, lặng lẽ lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Lạnh lùng ai thổi trên hiên ngói, lá ngô đồng rơi xuống vẽ thành thu.

Gió nổi lên rồi, trời cũng đã lạnh.

11

Yến tiệc mừng công, nhờ ta cực lực can gián, nên chỉ làm đơn sơ đạm bạc.

Ta cũng khước từ ân chuẩn cho người nhà vào cung thăm.

Tuy Tiêu Dục chẳng nói lời nào, nhưng ta nhìn ra, hắn rất hài lòng.

Nhưng ta không ngờ được…Tính tình hồ đồ nhà họ Tuyết là truyền thống tổ tiên để lại, chảy trong máu chẳng rửa được.

Ta không đi gặp núi, thì núi tự đến gặp ta.

Tuyết phụ như ngọn núi sống không biết bằng cách nào trà trộn vào cung, núp sẵn trong ngự hoa viên chờ ta.

Vừa thấy mặt, lập tức nhào tới ôm chặt:

“Con gái ngoan! Phụ thân nhớ con chết đi được! Mẫu thân với mấy huynh trưởng con cũng nhớ con muốn chết!

“Sao Hoàng thượng lại nói con không chịu gặp chúng ta? Là hắn nói láo đúng không?”

Ta vội bịt miệng ông, cùng Lệ Chi kéo lôi một hồi mới lôi được vào chỗ kín sau giả sơn.

“Cha! Người sao có thể tự tiện tiến vào hậu cung mà không theo lệnh triệu?”

Ông gãi đầu, cười hề hề:”Cha nhớ con mà.”

Ta nheo mắt đầy nghi ngờ:”Không chỉ vậy chứ, phụ thân?”

Ông tìm được một tảng đá, ngồi phịch xuống đầy khí thế:”Cũng phải. Chủ yếu là tới báo tin cho con: phụ thân chuẩn bị tạo phản, con sẵn sàng đi.”

Ta run giọng hỏi:”Sẵn sàng… thế nào ạ?”

Ông cười rạng rỡ:”Sẵn sàng để làm công chúa chứ sao! Ta không để con phải uất ức vì cái tên họ Tiêu đó nữa!”

Ta tối sầm mặt mày.Tuyết phụ có chút không vui:”Gì? Con không tin phụ thân làm nên chuyện à?”

Ta thở dài mệt mỏi:”Về mặt tình cảm thì con không tán thành, nhưng lý trí lại thấy đúng là vậy thật…”

Ông trợn mắt: