Tấm danh thiếp trong tay trở nên nóng hổi, tay tôi run lên, làm rơi tấm danh thiếp xuống đất.

“Tô tiểu thư, sao cô lại ra đây, đến giờ uống thuốc rồi.”

Cô y tá Lâm đuổi theo, tấm danh thiếp vừa vặn bị cô ấy dẫm dưới chân.

Thấy tôi đang ngẩn người, cô ấy hỏi, “Tô tiểu thư, cô sao vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm vào chân tôi thế, chân tôi có gì bẩn à?”

Tôi hoàn hồn, “Không có gì, tôi chỉ là ngồi lâu quá, thấy hơi bí bách nên ra ngoài đi dạo một chút.”

Trở về phòng bệnh, trên bàn có thêm một bát cháo bí đỏ, vẫn đang bốc hơi nghi ngút.

“Y tá Lâm, ai mang cái này tới vậy?”

“Không biết nữa, cũng không biết là ai đùa dai, ngày nào cũng mang cháo đến, cô đừng ăn nhé, cẩn thận có người chơi xấu, uống vào lại bị đau bụng đấy.”

Y tá Lâm mang bát cháo đi, theo thói quen đem vứt nó giúp tôi.

“Tô tiểu thư, sao cô lại khóc?”

Trên mặt cảm thấy lạnh toát, tôi sững sờ đưa tay lên lau, toàn là nước mắt.

Xa cách lạnh nhạt, quay lưng bước đi, gặp lại đã là người dưng.

12

Phiên ngoại Giang Dụ năm mười tám tuổi:

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu Tô Kiều.

Cô ấy lạnh lùng, cô độc, xa cách với mọi người, giống như một con nhím, dựng lên những chiếc gai sắc nhọn để đối phó với tất cả.

Mỗi lần gặp cô ấy, cô ấy đều mình đầy thương tích.

Nhưng trong mắt cô ấy có một sự bướng bỉnh, khiến tôi chú ý.

Ngay cả khi bị bắt nạt đến thảm hại, cô ấy cũng không bao giờ tỏ ra yếu đuối hay cầu xin kẻ bắt nạt.

Nhưng sự phản kháng quyết liệt của cô ấy lại đổi lấy sự bắt nạt càng nặng nề hơn.

Lúc đầu, chỉ là sự thôi thúc của chính nghĩa tuổi trẻ, tôi chỉ muốn bảo vệ một người đáng thương.

Nhưng khi cô ấy bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, kéo tôi ra khỏi chiếc xe máy đang bốc cháy, cùng với tiếng còi xe inh ỏi, trái tim tôi đập mạnh trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này.

Chỉ cần chần chừ thêm một giây nữa thôi, tôi sẽ bị biến dạng hoàn toàn trong vụ nổ.

Không biết từ lúc nào, tôi đã bắt đầu thích cô ấy.

Sau này, tôi không nỡ để cô ấy chịu đựng chút tổn thương nào.

Tô Kiều đã chịu quá nhiều khổ đau, tôi muốn dành cho cô ấy tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này.

Bố mẹ biết tôi có một người bạn gái như vậy, họ rất tức giận.

Họ nói, tôi và cô ấy là hai người thuộc hai thế giới khác nhau.

Từ nhỏ tôi đã được nâng niu trong lòng bàn tay, rực rỡ kiêu ngạo, không chịu được chút khổ cực nào.

Còn cô ấy bị chà đạp trong bùn lầy, ngay cả việc sống cũng khó khăn.

Hai người có cuộc đời khác biệt như vậy, định mệnh không thể ở bên nhau.

Tôi không tin điều đó.

Để được ở bên cô ấy, tôi gần như đã cắt đứt quan hệ với gia đình.

Mỗi lần gặp trở ngại, chúng tôi lại càng kiên định lựa chọn đối phương, tình yêu sâu đậm đến tận xương tủy cứ thế lớn dần.

Vào lúc tôi yêu Tô Kiều nhất, thì tôi lại bất ngờ xuyên không đến tương lai.

Biết được chúng tôi đã kết hôn, tôi rất vui.

Nhưng điều tôi không ngờ là, trong tương lai, tôi lại thay lòng đổi dạ, tình yêu dành cho Tô Kiều đã biến mất.

Tô Kiều vẫn rất yêu tôi.

Sau này, chúng tôi liên tục cãi nhau, tôi mất kiên nhẫn với cô ấy, bắt đầu không về nhà, tận hưởng những cuộc chơi vô nghĩa…

Tôi thật là một kẻ khốn nạn.

Nhìn Tô Kiều đau khổ, tim tôi đau nhói.

Người làm tổn thương cô ấy sâu nhất, lại chính là tôi.

Cô ấy còn mắc bệnh nặng, khi biết đó là bệnh nan y, tôi bị bao trùm bởi sự tuyệt vọng bất lực.

Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, rốt cuộc đã sai ở đâu?

Tô Kiều bị bệnh tật hành hạ, đau đớn đến mức nằm trên giường bệnh lăn lộn, ăn vào rồi lại nôn ra, bàn tay trắng trẻo bị đâm đến sưng đỏ, tóc rụng nhiều.

Cô ấy thường ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt vô cảm đuổi tôi đi, nhưng tôi không chịu rời đi.

Cô ấy hỏi tôi, tại sao lại đối xử tốt với cô ấy như vậy?

Tôi không dám nói, chỉ có thể im lặng.

Nếu cô ấy phát hiện ra tôi chính là Giang Dụ của quá khứ, với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ đuổi tôi đi.

Quan trọng nhất là, nếu cô ấy biết, tôi cũng sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Tôi không thể bỏ lại cô ấy một mình lần nữa.

Nếu có thể giúp cô ấy giảm bớt sự đau khổ, bất cứ điều gì tôi cũng sẵn sàng làm, ngay cả việc chết ngay lập tức, tôi cũng sẽ không chút do dự.

Nhưng tôi không thể chia sẻ chút nào nỗi đau của cô ấy.

Tô Kiều là người rất dứt khoát, một khi đã làm cô ấy đau lòng, dù có hối hận thế nào, cô ấy cũng sẽ không quay đầu.

Tất cả về tôi, tốt hay xấu, cô ấy đều sẽ bỏ lại.

Khi đau đến mất đi ý thức, điều cô ấy nghĩ vẫn là ly hôn, để cắt đứt hoàn toàn với tôi.

Vào ngày ly hôn, tôi đứng rất lâu bên ngoài cục dân chính.

Ánh nắng chói chang, nhưng Tô Kiều lại xanh xao đến mức dường như cô ấy có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Tôi muốn ở bên cô ấy đến phút cuối cùng, đáp ứng mọi mong muốn của cô ấy.

Nhưng cô ấy vẫn nhận ra tôi.

Cơ thể tôi dần trở nên trong suốt, tôi cầu xin được ôm cô ấy một lần nữa.

Không ngoài dự đoán, cô ấy từ chối, “Giang Dụ, trở về quá khứ rồi, đừng làm phiền tôi nữa nhé.”

Tô Kiều để lại cho tôi một bóng lưng lạnh lùng.

Chính tôi đã làm tổn thương cô ấy sâu sắc, khiến cô ấy ra đi một cách dứt khoát như vậy.

Trái tim đau đến chết đi sống lại.

Tôi nghĩ rằng đây đã là dấu chấm hết cho câu chuyện của chúng tôi.

Nhưng không ngờ, Tô Kiều lại đột nhiên bị một chiếc xe tải mất lái đâm trúng, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy nằm trong vũng máu.

Tô Kiều rất sợ đau, chảy nhiều máu như vậy, cô ấy chắc chắn rất đau đớn.

Tất cả những tiếng khóc của tôi đều nghẹn lại trong cổ họng, tôi liều mạng chạy đến, nhưng không thể nắm bắt được gì.

Khoảnh khắc chạm vào tay cô ấy, tôi hoàn toàn biến mất.

Tôi căm ghét tương lai của mình, muốn dùng cả cuộc đời còn lại để đổi lấy sự an lành, hạnh phúc cho Tô Kiều, để chúng tôi không bỏ lỡ nhau.

Tôi trở về quá khứ, trở lại trước khi tôi gặp Tô Kiều.

Lần này, Tô Kiều dùng cách của mình để bảo vệ chính mình, còn điều tôi có thể làm là tránh xa cô ấy, âm thầm bảo vệ cô.

Bánh xe số phận lại chuyển động, mọi thứ trong quá khứ đều được viết lại.

Tất cả ký ức về Giang Dụ của Tô Kiều từng chút từng chút một bị xóa mờ.

“Đùng…”

Tôi lại một lần nữa xuyên không, khi tỉnh lại, Tô Kiều đã hoàn toàn quên mất tôi.

Còn tôi thì sắp chết rồi.

Lần này, đổi lấy việc cô ấy sống tốt.

Chỉ cần cô ấy có thể sống tốt, như vậy là đã đủ rồi.

– Hết –