13
Lời nói của người nam nhân như tiếng sấm vang dội, làm cho ánh mắt mọi người dán chặt vào Liên Vũ Yên.
Liên Vũ Yên rõ ràng đã hoảng loạn.
Nhưng nàng ta tất nhiên sẽ không thừa nhận.
“Nói bậy! Ta và ngươi vốn không quen biết, khi nào lại có giao dịch gì với ngươi?”
Nói xong, nàng ta lại rơm rớm nước mắt nhìn ta, giọng nói nghẹn ngào.
“Ta là nữ tử, danh tiết đối với ta còn quan trọng hơn mạng sống.”
“Tống tiểu thư, dù ngươi có hận ta đến đâu, cũng không thể tùy tiện tìm người bịa đặt để vu oan cho ta chứ?”
Ta không động lòng, chỉ khẽ nhướn mày.
“Liên cô nương, có phải ngươi đã quên rằng, ta là một thương nhân?”
Nàng ta phẫn nộ hỏi: “Thương nhân thì đã sao?”
Ta cười nhẹ: “Ta kinh doanh, có tiền. Mà tiền thì có thể mua được mọi thứ ta muốn.”
Trong mắt thế nhân, sĩ nông công thương.
Những người buôn bán đứng cuối cùng, đều bị coi là tầng lớp thấp kém.
Nhưng chính những nơi tưởng chừng như không đáng chú ý như quán rượu, quán trà, chốn thanh lâu, kỹ viện, lại là nơi tin tức lưu thông nhiều nhất.
Liên Vũ Yên có lẽ nghĩ rằng việc nàng ta làm không ai hay biết.
Nàng ta không biết rằng, ngay khi nàng ta rời khỏi Chu phủ, cải trang tìm đến đám ăn mày ở góc phố Tây thành, đã bị người bán hàng rong và bà mối dẫn người đi xem nhà trông thấy.
Và những tin tức này, chưa đầy hai canh giờ đã đến tai người của ta tại quán trà, tửu lâu.
Hiển nhiên, Liên Vũ Yên không tin lời ta.
“Tống tiểu thư, ngươi có tiền, có tiền thì cũng có thể mua chuộc người khác nói dối, làm chứng giả cho ngươi.”
Nàng ta rưng rưng nước mắt nhìn về phía Chu Hành Dã.
“Tướng quân, biết trước hôm nay ta bị sỉ nhục thế này, thì ngày đó chàng không nên cứu ta, để ta chết ở ngôi miếu hoang đó là xong…”
Nhưng vừa dứt lời, người đàn ông rách rưới kia đã phẫn nộ mắng: “Phì! Lão tử dù là ăn mày, nhưng vẫn hành xử đúng đắn!”
“Ngươi đưa tiền cho bọn ta, nói rằng phu quân của ngươi sủng thiếp diệt thê, muốn bày trò khiến hắn lo lắng cho ngươi một lần.”
“Nhưng khi ngươi dẫn bọn ta vào ngôi miếu hoang đó, chưa nói được mấy câu đã cởi y phục! Phô bày cái yếm màu vàng nhạt thêu hoa sen song sinh của ngươi!”
Hắn càng mắng càng dữ dội, đến cuối cùng thì bắt đầu “hu hu” khóc.
“Nếu không phải lão tử không thích nữ nhân, thấy tình hình không ổn mà bỏ chạy, thì làm gì còn có cơ hội sống sót?”
“Thật đáng thương cho mấy huynh đệ kết nghĩa của ta, dù phải lang thang đầu đường xó chợ xin ăn, nhưng đều là người lương thiện, vậy mà lại bị phu quân của ngươi một kiếm giết chết…”
Mỗi lời hắn nói ra, sắc mặt của Liên Vũ Yên lại tái nhợt thêm một phần.
Nhưng lần này, chưa kịp để nàng ta phản biện, sắc mặt của Chu Hành Dã đã trầm xuống.
Bởi vì không ai hiểu rõ hơn hắn, hôm đó Liên Vũ Yên đã mặc cái yếm như thế nào.
14
Sắc mặt khó coi của Chu Hành Dã, Liên Vũ Yên cũng nhìn thấy.
Nàng ta nắm chặt ống tay áo của hắn, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.
“Tướng quân, chàng tin thiếp mà…”
Nhưng Chu Hành Dã không an ủi nàng ta.
Cắn răng im lặng một hồi, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên Trường Công chúa trên vị trí chủ tọa.
“Điện hạ, đây là việc riêng của gia đình thần.”
“Về phủ thần nhất định sẽ điều tra rõ ràng, hôm nay không làm phiền điện hạ nữa.”
Hắn định đưa Liên Vũ Yên đi.
Nhưng ta cố ý mời hắn đến đây, không phải để hắn dễ dàng đưa người về như vậy.
Dù sao ta và Liên Vũ Yên không có thù oán, nếu không có sự xúi giục của Chu Hành Dã, ta thực sự không hiểu tại sao nàng lại đến đây gây rối như vậy.
“Đợi đã.”
Ta cất tiếng ngăn lại.
Nghe thấy vậy, người trong phủ lập tức chặn đường đi của hai người.
Không để ý đến sắc mặt u ám của Chu Hành Dã, ta quay người nhìn về phía Trường Công chúa.
“Điện hạ, vị này vừa nói rằng huynh đệ kết nghĩa của hắn là lương dân.”
“Không biết quan lại triều đình vô cớ giết hại lương dân thì có phải chịu trách nhiệm không?”
Trường Công chúa mỉm cười nhạt, không nói gì.
Người trả lời ta là Tiêu Hạc Xuyên.
“Quan viên triều đình vô cớ giết hại lương dân, theo luật phải bị bãi chức, bỏ tù, và lưu đày ngàn dặm.”
Nghe vậy, Chu Hành Dã lập tức nín thở.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào ta và Tiêu Hạc Xuyên, đột nhiên trở nên dữ tợn.
Hắn nghiến răng: “Tống An Vũ, sao ngươi lại ép người đến thế?”
Ép người? Ta có chút muốn cười.
“Chu tướng quân, hôm đó ngươi nói rằng Liên cô nương gặp phải đại nạn, không muốn nàng ta chịu ủy khuất, nên muốn cưới nàng ta làm thê, còn ta nếu không muốn làm bình thê thì chỉ có thể làm thiếp.”
“Ta chẳng qua là không muốn chọn cả bình thê lẫn thiếp, sao đến miệng các ngươi lại thành ra ta ép người quá đáng?”
Nói đến đây, ta thực sự không kìm được mà cười khẩy.
“Còn nữa, hôm nay Liên cô nương đến trước cửa phủ ta khóc lóc, làm náo động như vậy, ta không tin là ngươi không biết.”
“Sao? Thấy Trường Công chúa đến, liền vội vã lên đây vu khống ta, ngươi thật sự muốn thấy ta bị hủy hôn đến vậy sao?”
Không biết có phải ta đã nói trúng không.
Sắc mặt hắn lúc xanh lúc đỏ.
Có lẽ muốn giải thích, hắn cắn răng: “Không phải…”
Nhưng vừa mở miệng liền bị ta cắt ngang.
“Chu tướng quân, các ngươi có âm mưu gì, ta không muốn truy cứu.”
“Ban đầu ta nghĩ rằng, đều cùng ở kinh thành, giúp người là giúp mình, nên việc các ngươi tự dàn dựng và giết người ta không muốn làm lớn chuyện. Nhưng không ngờ, ta không tìm rắc rối, rắc rối lại muốn tìm đến ta.”
” Tống gia ta kinh doanh, tuy coi trọng việc hòa nhã với người, nhưng ta cũng không phải quả hồng mềm, để các ngươi tùy ý bóp nặn.”
Chu Hành Dã còn định nói gì đó.
Nhưng lần này, Trường Công chúa không cho hắn cơ hội mở miệng.
“Thôi được rồi, chuyện này phức tạp, lại liên quan đến nhân mạng. Chi bằng giao cho Ứng Thiên phủ, để Ứng Thiên phủ điều tra kỹ rồi mới định đoạt.”
“Ứng Thiên phủ xưa nay xử án công bằng, chắc chắn không oan uổng người tốt nào, ngươi thấy có đúng không, Chu tướng quân?”
Giọng người kéo dài.
Tiêu Hạc Xuyên ngồi bên cạnh cũng cười, nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt.
Khóe môi ngài ấy lạnh lùng.
“Chu tướng quân không cần cảm thấy oan ức, ngươi đánh trận luôn suy nghĩ thấu đáo, cân nhắc kỹ lưỡng, kết quả lần này chắc ngươi cũng đã đoán được.”
“Đừng lo, phúc của ngươi vẫn còn ở phía trước mà…”
15
Khi đến, Liên Vũ Yên khóc lóc, cố ý gây náo động, nhưng khi rời đi, nàng ta lại không dám kêu một tiếng.
Sau khi họ rời đi, ta cũng không ngơi nghỉ.
Ta ra lệnh cho Tụy Nhi đưa tên ăn mày làm chứng cứ đến Ứng Thiên phủ, rồi mới cúi mình trước Trường Công chúa và Tiêu Hạc Xuyên.
“Hôm nay sự việc xảy ra bất ngờ, khiến điện hạ và Thế tử phải chứng kiến cảnh náo loạn.”
“Nếu điện hạ và Thế tử cảm thấy không thích hợp, hôn sự này… có thể cân nhắc lại.”
Hoàng gia luôn coi trọng thể diện.
Tân nương chưa qua cửa đã gây rắc rối trước , dù hôm nay ta có lý, sau này cũng khó tránh khỏi miệng lưỡi thế gian.
Ta cứ nghĩ Trường Công chúa sẽ để bụng.
Nhưng bất ngờ thay, nét mặt của người không hề có vẻ khó chịu, ngược lại, biểu cảm của người còn tự nhiên, thoải mái hơn lúc mới đến.
Thậm chí, giọng điệu của người cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
“Yên tâm, bản cung không phải là loại mẫu thân khó tính, thích gây khó dễ cho con dâu.”
“Hôm nay bọn họ cố ý đến gây chuyện, ngươi cũng đã thể hiện sự bình tĩnh trước nguy cơ.”
“Có dũng khí, bản cung thích điều đó.”
Khi từ “thích” thốt ra, ta thấy Tiêu Hạc Xuyên khẽ nhướn mày, ngài ấy ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
Cứ như thể người vừa được khen là chính ngài ấy, vô cùng tự hào.
Dường như đã quá quen với bộ dạng này của ngài ấy, Trường Công chúa chẳng để ý đến ngài ấy, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, từ tay áo lấy ra một xấp giấy dày, đưa cho ta.
“Hôm nay bản cung đến đây là để đưa danh sách sính lễ.”
“Ngoài ra, còn có một căn nhà ở phía nam thành, sau khi thành thân các ngươi có thể dọn vào ở hoặc tiếp tục ở lại phủ của ngươi, tùy theo ý muốn.”
“Tuy nhiên, có vài lời xấu, ta phải nói trước.”
Xấp sính lễ dày cộp trong tay, ta cảm nhận được trọng lượng không hề nhẹ.
Ta có chút kinh ngạc.
Nhưng Trường Công chúa dường như không thấy điều đó có gì không ổn.
Người hơi dừng lại, liếc mắt nhìn Tiêu Hạc Xuyên, không biết có phải là ảo giác của ta không.
Nhưng cái liếc mắt ấy có chút gì đó như là chê trách, như thể người có hàng ngàn điều muốn nói.
Nhưng cuối cùng, người chỉ thở dài một tiếng.
“Có lẽ ngươi cũng đã biết những chuyện ngốc nghếch mà nó từng làm. Hôn sự này dù đã có thánh chỉ ban hôn, nhưng nếu ngươi không thích hắn, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
“Nếu không, sau khi thành thân, nó sẽ là người của ngươi, sau này dù nó gây ra chuyện gì, ngươi cũng phải tự nghĩ cách giải quyết.”
“Ta ở đây không nhận đơn kiện, chỉ xem như chưa từng sinh ra đứa con này.”
“Dạy dỗ nó hơn hai mươi năm, ta cũng đã nhức đầu hơn hai mươi năm, chỉ mong có được vài ngày yên bình.”
“Tuy nhiên, ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi không có ý kiến gì về hôn sự này, trong thời gian tới, ta sẽ để nó ở nhà học cách kiềm chế và tuân thủ quy tắc.”
Ta: …
Nghe những lời này, thoạt đầu tưởng chừng không có vấn đề gì, nhưng không hiểu sao, ta luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Chỗ không đúng là ở đâu, ta lại không nói rõ được.
Cuối cùng, chính Tiêu Hạc Xuyên với đôi tai đỏ bừng, nghiến răng nói thẳng ra.
“Thật sự không phải là mẫu thân đang gả con gái chứ?”
“Người mau im miệng đi!”
“Còn nói thêm chút nữa, chẳng phải muốn ta làm kẻ độc thân suốt đời sao?”