4
Có lẽ chưa bao giờ có nữ tử nào dám nói hai chữ “nuôi ngài” với Tiêu Hạc Xuyên.
Tiêu Hạc Xuyên bị hù dọa đến mức hít mạnh một hơi lạnh, sắc đỏ cũng nhanh chóng lan lên gò má, thậm chí nhuộm cả đến tai.
“Đừng, đừng nói bậy!”
“Ta khi nào đã từng lui tới hoa lâu, tiêu xài phung phí? Đừng làm ô uế danh tiếng của ta!”
Tiêu Hạc Xuyên dường như bị chọc giận, không thèm nhìn ta, quay lưng lại, gọi thị vệ đến.
“Mau chóng đưa nàng về.”
“Nữ tử đàng hoàng mà lại đi gặp mặt nam nhân lạ, truyền ra ngoài chẳng phải mất mặt sao?”
Thị vệ nhận lệnh.
Tiêu Hạc Xuyên thậm chí còn uy hiếp thêm.
“Cẩn thận, đừng để người khác thấy, nếu chuyện tối nay truyền ra nửa lời, coi chừng cái mạng của ngươi!”
Ta còn muốn cố gắng thuyết phục thêm.
Nhưng vừa mới thốt lên một tiếng “Thế tử”.
Tiêu Hạc Xuyên liền như bị thứ gì đó đáng sợ bám theo, vội vàng chui vào trong phòng, mất dạng.
Mãi đến khi ngồi trên xe ngựa trở về kinh thành, ta mới chậm rãi nhận ra.
Danh tiếng? Tiêu Hạc Xuyên mười chín tuổi dám mắng Lễ bộ Thượng thư, mười sáu tuổi tại cung yến đã đạp đổ chén rượu ngự ban, năm mười ba tuổi, hắn còn đuổi đánh Thái tử và mấy vị hoàng tử khác.
Ai ai cũng tránh Tiêu Hạc Xuyên như tránh tà.
Tiêu Hạc Xuyên từ bao giờ lại có “danh tiếng” này?
5
Cuối cùng Tiêu Hạc Xuyên cũng không nói đồng ý hay không đồng ý.
Không đoán được ý Tiêu Hạc Xuyên, ta suy nghĩ nhiều lần, quyết định trước hết là hủy hôn ước với Chu Hành Dã.
Những năm qua, Tống gia làm ăn thịnh vượng ở kinh thành, gần như một nửa các cửa hàng trong kinh đều nằm trong tay ta.
Ta, thân là nữ tử, gần đến ngày thành thân lại chủ động đề nghị hủy hôn, ắt sẽ bị người đời chê trách.
Mất đi Chu Hành Dã làm chỗ dựa, chắc chắn ta sẽ gặp phải vài chuyện rắc rối.
Nhưng so với việc gả vào Chu gia, lâm vào cảnh tranh đấu trong hậu viện, những chuyện ấy cũng chẳng đáng là gì.
Dù sao thì tháng trước, khi ta tìm Chu Hành Dã bàn bạc về chi tiết hôn lễ, ánh mắt đầy cảnh giác và đắc ý của Liên Vũ Yên trong lòng hắn, đến giờ nghĩ lại, ta vẫn thấy đau đầu không thôi.
Đã quyết tâm, sáng hôm sau ta dậy từ rất sớm, bảo người tháo hết màn đỏ, đèn lồng đỏ trong phủ, rồi tự tay cầm bút viết thư từ hôn.
Viết thư từ hôn không khó.
Suy nghĩ kỹ lưỡng, chọn từ ngữ, chẳng mất quá nửa canh giờ.
Nhưng khi nét bút cuối cùng còn chưa hạ xuống, đột nhiên nghe thấy ngoài viện có tiếng ồn ào.
Nghe tiếng ra ngoài, mới phát hiện có một nội thị đến tuyên chỉ.
Nội thị ấy thấy ta, liền cười tươi, ba lần chúc mừng rồi mới bắt đầu đọc thánh chỉ.
Nội dung thánh chỉ rất nhiều.
Ý chính là ta đức tài vẹn toàn, phong ta làm “An Bình Quận chúa,” ban hôn ta với thế tử Tiêu Hạc Xuyên của Mân Dương Hầu phủ, đồng thời ban thưởng một đống châu báu, định ngày lành, yêu cầu ta và Tiêu Hạc Xuyên phải thành thân vào mùng chín tháng năm sau ba tháng nữa.
Khi Chu Hành Dã nghe tin chạy đến, thánh chỉ vừa mới đọc xong.
Hẳn là thánh chỉ vừa ra khỏi cung, hắn đã nhận được tin, liền vội vàng phi ngựa đến đây, ngay cả búi tóc lệch cũng không nhận ra.
Hắn nhíu chặt mày, nghiến răng, nhìn ta chằm chằm.
Nhưng lại hỏi nội thị đến tuyên chỉ.
“Ta và tiểu thư Tống gia đã có hôn ước, không biết thánh chỉ ban hôn của bệ hạ có ý gì?”
Tuy nhiên, người trả lời hắn lại là Tiêu Hạc Xuyên, từ ngoài cửa bước vào.
“Có ý gì? Tự nhiên là ngươi phẩm hạnh không đủ, không xứng với Tống tiểu thư.”
Không rõ Tiêu Hạc Xuyên đến từ khi nào, thời điểm đến thật khéo léo khiến người ta kinh ngạc.
Vào cửa cũng chẳng thèm nhìn ta.
Chỉ ngẩng cao cằm, dùng lỗ mũi mà nhìn Chu Hành Dã.
“Ngươi có hôn ước, lại nuôi một nữ tử trong phủ, nuôi ngoại thất cũng không đến mức ngang ngược như ngươi.”
“Nửa tháng trước, phố phường đã đồn ngươi muốn cưới nữ tử đó làm thê. Sao? Cưới nàng ta làm thê, là muốn Tống tiểu thư làm thiếp?”
“Hừ, ta có mơ cũng không dám làm chuyện mất mặt như vậy.”
6
Tiêu Hạc Xuyên như pháo liên châu, khiến Chu Hành Dã cứng họng không nói nên lời, lúc này Tiêu Hạc Xuyên hoàn toàn khác biệt với bộ dạng mặt đỏ tía tai đêm qua.
Ta có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn Tiêu Hạc Xuyên thêm vài lần, nhận thấy ánh mắt của ta, Tiêu Hạc Xuyên nhanh chóng liếc nhìn ta một cái, đột nhiên nhếch môi cười, như đang khoe khoang mà nhướn mày về phía ta.
Như thể đang nói: “Thấy thiếu gia ta, lợi hại không?”
Ta: …
Cũng khá lợi hại đấy.
Hôm qua, khi Tiêu Hạc Xuyên lệnh cho người đưa ta về thì đã là hoàng hôn.
Từ ngoại ô kinh thành vào cung, dù có thúc ngựa chạy nhanh cũng mất một canh giờ, lúc đó dù có đến nơi, cung cũng đã đóng cửa.
Hôm nay, vào giờ Mão thì bắt đầu triều sớm, lúc này triều chưa tan.
Không hiểu tại sao trong thời gian ngắn như vậy, hắn lại có thể lấy được thánh chỉ này? Có lẽ thấy ta và Tiêu Hạc Xuyên đang im lặng nhìn nhau, mặt Chu Hành Dã liền lúc xanh lúc đỏ.
Nhưng hắn không để ý đến Tiêu Hạc Xuyên, mà nhìn về phía ta, giọng nói đầy khó chịu.
“Tống An Vũ! Ngươi và ta chưa hủy hôn ước, thánh chỉ này không có giá trị gì.”
“Đi, theo ta vào cung bái kiến Hoàng thượng.”
Ta vẫn giữ chặt thánh chỉ không nhúc nhích.
“Chu tướng quân, gần ngày thành thân ngươi mới báo cho ta biết ngươi muốn cưới người khác, nếu ta không chấp nhận làm bình thê, thì chỉ có thể làm thiếp.”
“Chẳng phải ngươi chắc chắn rằng đến lúc này, ta không dám hủy hôn với ngươi sao?”
Có vẻ hắn không ngờ rằng ta sẽ từ chối.
Chu Hành Dã đột nhiên trợn to mắt, như không thể tin được.
“Vũ Yên đã phải chịu nhiều khổ cực khi theo ta đến Sơn Nguyệt Quan, nay lại…”
“Dù sao cũng chỉ là một danh phận thôi, ai ai cũng nói ngươi hiền lành rộng lượng, sao lại không thể bao dung nàng?”
Bao dung nàng? Ta suýt nữa bật cười vì tức giận.
“Người cùng nàng thanh mai trúc mã là ngươi, không phải ta, người muốn cưới nàng làm thê cũng là ngươi.”
“Sao ta không muốn gả cho ngươi lại trở thành lỗi của ta không thể dung người?”
Ta ngừng lại, trầm giọng ra lệnh cho người vào phòng lấy thư từ hôn ra.
“Chu tướng quân, hôm nay dù không có thánh chỉ này, ta cũng quyết định hủy hôn.”
“Thư từ hôn đã viết sẵn, từ nay trở đi chúng ta đường ai nấy đi, mong mọi người ở đây làm chứng.”
Khoảnh khắc nhìn thấy thư từ hôn, sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại, đột nhiên nổi giận.
“Tống An Vũ, hủy hôn? Ngươi dám sao?!”
Là một võ tướng, việc ra tay gần như là bản năng, hắn có lẽ định tiến tới nắm lấy ta. Nhưng chưa kịp đến gần, bờ vai hắn đã bị người khác giữ chặt.
“Suỵt…”
“Đừng có la lối om sòm, sủa bậy sủa bạ gọi nhầm khuê danh người ta.”
Chu Hành Dã vùng vẫy vài lần, nhưng không thoát ra được, ngược lại, Tiêu Hạc Xuyên vẫn không hề động đậy.
Khi tiến gần đến Chu Hành Dã, hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Rõ ràng thần sắc rất bình thản, nhưng ánh mắt hạ xuống lại lạnh lẽo đến rợn người.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi và nàng ấy không còn liên quan gì nữa. Sau này gặp nàng ấy, làm ơn gọi một tiếng ‘Tống tiểu thư,’ hoặc tôn kính mà gọi nàng ấy là ‘Thế tử phi,’ đừng làm hỏng danh tiếng của nàng ấy.”