4
Quá đáng ghét, hóa ra đây là niềm vui của “nuôi dưỡng tài khoản” sao?
Ai nói anh chàng chủ tài khoản này non kinh nghiệm? Anh ấy quá tuyệt vời ấy chứ!
Tôi ngay lập tức thêm WeChat của anh ấy và chia sẻ kinh nghiệm “cày video ám chỉ” nhiều năm của mình.
【Đầu tiên, tay phải từ từ di chuyển xuống. Và phần hông phải lắc mạnh hơn.】
【Lần sau có thể thêm chút phấn má hồng lên đầu ngón tay, nhìn sẽ đáng yêu hơn.】
Tôi chia sẻ hết bí quyết của mình, anh ấy đột nhiên hỏi:
【Bình thường bạn hay xem mấy cái này lắm hả?】
【Tất nhiên rồi, tôi là chuyên gia mà.】
Ngay lúc vừa nhắn xong, người vẫn đang nói chuyện vui vẻ với tôi lại đột nhiên im bặt.
Trong lòng tôi bắt đầu lo lắng, không lẽ anh ấy giận rồi?
Đúng lúc tôi còn đang hoang mang, anh ấy gửi tới một video mới.
Video lần này, sau khi được tôi hướng dẫn, chỉnh chu và cuốn hút hơn rất nhiều, đặc biệt là cực kỳ “hút mắt”.
【Tuyệt vời, đăng video này lên đảm bảo anh tăng follow ngay!】
Từ đó, tôi bắt đầu cuộc sống hướng dẫn từ xa, còn anh thì ngày càng ra mắt các video ám chỉ đẹp và chuyên nghiệp hơn.
Đến mức tôi mỗi ngày đều xem video của anh, số lần lướt xem video của những nam blogger khác cũng giảm hẳn.
Cho đến một ngày, tôi bất chợt muốn kiểm tra xem anh ấy đã tăng được bao nhiêu follow.
Nhưng khi vào trang cá nhân thì phát hiện tài khoản đã không còn.
Tôi vội nhắn tin: 【Tài khoản của anh đâu rồi?】
【À, hình như bị khóa do vi phạm vài hôm trước.】
Không thể nào, còn nhiều người làm “quá lố” hơn thế cơ mà!
Khi tôi còn đang thắc mắc, anh ấy lại gửi thêm một tin nhắn.
【Sau này tôi chỉ “ám chỉ” cho riêng mình em xem thôi.】
Đọc tin nhắn, mặt tôi lập tức đỏ bừng, trong đầu xuất hiện vô số suy nghĩ.
Còn chưa kịp xâu chuỗi lại, đồng nghiệp đột ngột vỗ vai tôi từ phía sau.
“Đang nghĩ gì mà mặt đỏ thế?”
Tôi vội cất điện thoại, mặc cho cô ấy kéo tay tôi vào phòng khách.
Hôm nay công ty đón một khách hàng quan trọng, được kỳ vọng là mang lại đơn hàng lớn nhất quý này.
Nhưng vừa bước vào phòng khách, tôi chết lặng.
Người đàn ông đứng dậy, vẫy tay với tôi.
“Giang Du, lâu rồi không gặp.”
Đồng nghiệp quay lại, ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt lướt qua lại giữa tôi và anh ta.
Tôi vội vàng giải thích:
“Đây là bạn học cấp ba của tôi, lâu rồi không gặp, Tô Dục.”
Mấy năm không gặp, người ta giờ đã làm tới chức giám đốc, còn tôi vẫn là nhân viên quèn.
Có lẽ vì có chút quan hệ bạn học, nên buổi bàn bạc hợp tác diễn ra rất suôn sẻ.
Trời dần tối, đồng nghiệp rời đi trước, Tô Dục đứng dậy mời tôi đi ăn tối.
“Vừa hay có thể bàn thêm về hợp tác trên bàn ăn, chốt lại sớm hơn, được chứ?”
Câu nói này đúng ngay điểm yếu của tôi, tôi liền gật đầu đồng ý, dẫn anh ta tới nhà hàng đắt nhất gần đây. Dù sao cũng tiếp khách, công ty sẽ thanh toán thôi.
Nhưng tôi không ngờ, lần đầu tiên bước vào nhà hàng năm sao trong đời lại kịch tính đến vậy.
Chưa kịp dọn món, bàn bên cạnh đã xảy ra ẩu đả.
Chính xác hơn, là một người đàn ông đang bạo hành vợ mình.
Tôi không chịu được, liền bước tới ngăn cản hành động của anh ta.
Người đàn ông nổi giận, trợn mắt, dường như định đánh tôi.
Đang định cho anh ta biết sức mạnh của mình, thì Tô Dục bất ngờ lao tới, chắn tôi phía sau.
Gã đàn ông kia không nói lý, chộp lấy chai rượu trên bàn ném thẳng về phía chúng tôi.
Chai rượu đập thẳng vào đầu Tô Dục, tiếng thủy tinh vỡ vang lớn, trái tim tôi cũng như vỡ thành từng mảnh.
Không phải chứ, anh bạn, tôi ra tay giúp đỡ người khác, anh xen vào làm gì?
Nhìn Tô Dục ngã xuống trước mặt, tôi hét lên trong tuyệt vọng.
“Gọi 120, đưa đi bệnh viện ngay!”
5
Tôi không ngờ, Tô Dục nhìn thì cao lớn, mà thực ra lại yếu đến vậy, ngã vào lòng tôi là bất tỉnh luôn.
May mà đưa đến bệnh viện kịp thời. Khi anh ấy đang được băng bó trong phòng khám, tôi đứng ngoài hành lang đấm tay vào tường.
Nếu việc này bị công ty biết, sự nghiệp của tôi coi như chấm dứt.
“Chị Giang Du, sao chị lại ở đây?”
Nghe có người gọi tên mình, tôi nhìn sang và thấy một cô gái mặc áo gile đỏ. Nghĩ một lúc, tôi mới nhận ra cô ấy là ai.
“Diêu Diêu?”
Hình như là nhân viên hướng dẫn của khoa răng hàm mặt.
Trước đây, mỗi lần tôi đến tìm Tần Hạc Diễn, đều hay gặp cô ấy. Cô ấy còn thường xuyên trêu chọc chúng tôi.
“Là em. Em xuống đây lấy tài liệu. Chị, chị bị thương à?”
Tôi cúi nhìn mình, chợt nhận ra rượu vang đỏ đã bắn lên áo. Hiện giờ tôi trông vô cùng thảm hại, trên tay và quần áo đều có vết loang màu đỏ.
“Chị đừng lo, em đi gọi bác sĩ Tần xuống ngay.”
“Không… Đừng mà!”
Không đợi tôi ngăn cản, cô ấy đã nhanh chóng rời đi.
Tôi biết Tần Hạc Diễn làm việc ở bệnh viện này.
Nhưng lúc đó tình huống khẩn cấp, đương nhiên phải đưa tới bệnh viện gần nhất. Hơn nữa, anh ấy làm ở khoa răng hàm mặt, chắc không thể trùng hợp gặp được đâu.
Tôi nhìn bức tường ảnh của bệnh viện. Trong số đó, Tần Hạc Diễn trông nổi bật hơn hẳn với gương mặt điển trai.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh trong ảnh, tôi lại lặng lẽ quay đi.
Anh biết thì sao chứ? Thật sự có ai quan tâm đến sự sống chết của người yêu cũ không?
Tôi quay lại xem tình hình của Tô Dục, trong lòng tự chế giễu mình quá ngây thơ.
Người yêu cũ đúng chuẩn thì phải giống như đã chết, không bao giờ làm phiền nhau.
Khoan đã, người đang chạy về phía tôi kia là ai?
Trước khi tôi kịp phản ứng, Tần Hạc Diễn đã đứng ngay trước mặt, ánh mắt anh quét từ đầu đến chân tôi.
Tôi còn chưa kịp nói gì, anh đã nắm lấy tay tôi.
“Em bị thương ở đâu? Đầu? Thân? Tay chân? Xuất huyết trong hay ngoài?”
Anh cúi sát lại, khiến tôi giật mình lùi ra sau. Đến khi anh ngửi thấy mùi rượu trên áo tôi, động tác của anh liền khựng lại.
“Em…”
“Tôi không bị thương, tôi chỉ muốn ngăn người phụ nữ đó lại, nhưng lúc đó đã không kịp nữa.”
Nghe xong, Tần Hạc Diễn không tức giận, ngược lại còn thở phào một hơi dài.
“Em không biết đâu, cô ấy vừa rồi nói chuyện lắp bắp, chạy hớt hải đến tìm tôi, bảo rằng em đầy người là máu, nhưng nửa ngày vẫn không nói được rõ ràng.”
“Vậy nên, anh không phải tưởng em sắp chết nên mới vội chạy đến gặp em đấy chứ?”
Tần Hạc Diễn khựng lại, buông tay tôi ra. Đúng lúc này, bụng tôi lại phát ra một tiếng kêu không đúng lúc.
Chiếc dạ dày độc nhất của tôi, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị đối xử tệ bạc. Có gì ngon đều cho vào hết.
Tại sao bây giờ lại không thể giữ thể diện chút chứ?
Sao không kêu sớm hơn hoặc muộn hơn, lại chọn đúng lúc này để kêu?
Tôi cười gượng gạo, nhưng Tần Hạc Diễn lại bất ngờ lên tiếng:
“Anh còn 10 phút nữa mới tan làm, mà anh cũng chưa ăn gì.”