“Vị hôn thê của ngươi? Khi nào mà nữ nhân của trẫm lại thành vị hôn thê của ngươi?”

Hắn đặt kiếm ngang cổ Cố Uẩn Ngọc.

“Ngươi to gan, dám ham muốn nữ nhân của hoàng đế, trẫm bây giờ có thể giết ngươi!”

“Tống Dao!!!”

10

Tôi giằng khỏi sự kiềm chế của hắn, đứng chắn trước Cố Uẩn Ngọc.

Nhưng hành động này đã khiến hắn nổi giận.

Hắn cười lạnh, ép sát đến gần.

Cố Uẩn Ngọc lại không lùi một bước.

Vẫn kiên định nhìn hắn.

“Nếu Hà cô nương không muốn, vậy nàng là người tự do.”

“Bệ hạ không trân trọng, tự nhiên sẽ có người trân trọng!”

Tôi nhìn hai người giương cung bạt kiếm, không nhịn được mà đẩy Cố Uẩn Ngọc ra khỏi phòng.

Hắn cố chấp không chịu nhúc nhích, còn nắm chặt tay tôi.

Tống Dao cười khẽ một tiếng.

“Tốt.”

“Tốt lắm.”

Sắc mặt hắn lạnh dần đi.

“Cố Uẩn Ngọc đột nhập hoàng cung, đưa vào thiên lao, ngày mai, giờ ngọ thời xử trảm.”

Tôi nhìn đám thị vệ xung quanh mà lớn tiếng.

“Tất cả không được động đậy!”

Tôi nhìn thẳng vào Tống Dao.

“Ngươi ngồi ngai hoàng đế đủ chưa?!”

“Trước đánh võ tướng, sau chém văn thần, ta xem ngươi làm hoàng đế đến đây là hết!”

Kỷ Chiêu Chiêu từ nãy đến giờ im lặng, đột nhiên cất giọng.

“Hà tỷ tỷ thực sự rất quan tâm đến thừa tướng nhỉ.”

Ánh mắt Tống Dao vốn còn do dự, giờ bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn.

“Bắt hắn lại!”

Tôi lấy ra một lệnh bài

“Hôm nay ngươi giết hắn, ngày mai người của ta sẽ khởi binh!”

Tống Dao im lặng.

Một lúc sau, hắn phất tay.

“Ngươi vì hắn, đe dọa ta?”

Tôi mím môi, đó là binh quyền chỉ tuân lệnh của tôi.

Dù là Tống Dao, cũng không biết trong các văn thần võ tướng ai sẽ nghe theo lệnh bài này của tôi.

“Ta không đe dọa Tống Dao.”

“Ta đe dọa Hoàng thượng.”

Cuối cùng hắn thả Cố Uẩn Ngọc, nhưng khi Cố Uẩn Ngọc định đưa ta đi, hắn không cho phép.

“Thừa tướng có thể đi.”

“Hà Đáp Ứng thì không.”

Cố Uẩn Ngọc, người xưa nay là văn nhân nho nhã, lúc này nghiến răng gầm lên:

“Ngươi có giết ta, nàng cũng không bao giờ làm Đáp Ứng của ngươi!”

Tống Dao nhìn bàn tay tôi và Cố Uẩn Ngọc đang nắm chặt nhau bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Tốt, vậy thì giết ngươi.”

Tôi đẩy nhẹ Cố Uẩn Ngọc một bước.

“Đừng lo cho ta, đi đi.”

Hắn sững người, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

“Xin lỗi…”

Tôi lắc đầu, vỗ lên chiếc túi gấm bên hông.

“Đi đi.”

“Cây khô có thể gặp lại xuân, người sống là còn hy vọng.”

11

Tống Dao phong tôi làm Đáp Ứng.

Chắc tôi thực sự đã chọc giận hắn, đến mức hắn không muốn đày tôi vào lãnh cung.

Ngược lại, bắt tôi ở phòng hạ nhân phía sau cung của hắn như cung nữ.

Hắn bắt tôi dậy từ khi trời còn chưa sáng để hầu hạ hắn.

Hôm ấy, tôi và Cố Uẩn Ngọc đến quá vội, không kịp chuẩn bị gì.

Giờ đây Cố Uẩn Ngọc đã ra khỏi cung, với năng lực của hắn, Tống Dao muốn ra tay thêm lần nữa, quả là khó như lên trời.

Nếu đã vậy, tôi còn sợ hắn làm gì?

Tôi nằm trên giường không động đậy.

Hắn tới chỉ có thể tức giận hừ một tiếng rồi quay đầu rời đi.

Chẳng bao lâu sau, hắn đón Kỷ Chiêu Chiêu vào cung, ở trong cung điện mà tôi từng ở.

Ban thưởng cứ như dòng nước chảy vào cung của Kỷ Chiêu Chiêu.

Hắn đêm nào cũng sủng hạnh Kỷ Chiêu Chiêu, còn ép tôi nghe cách bức tường.

Tôi ngồi ngoài cửa phòng bọn họ, đêm lạnh như nước, trăng sáng treo cao.

Khi âm thanh ngừng lại, Tống Dao bảo tôi vào.

Tôi đẩy cửa vào, nhìn thấy hắn đang để ngực trần.

Trên ngực đầy những dấu hôn, Kỷ Chiêu Chiêu mềm mại không xương bám lấy đầu vai hắn.

Hắn nhìn tôi, ngoắc ngoắc ngón tay.

“Lại đây.”

Tôi lùi lại một bước.

Hắn cười.

“Ngươi không nghĩ rằng trẫm sẽ làm gì ngươi chứ?”

Nụ cười hắn tắt đi.

“Trẫm nhìn thấy mặt ngươi là cảm thấy buồn nôn.”

Dù tôi đã không còn yêu hắn, nhưng nhìn vào gương mặt quen thuộc ấy, tim tôi vẫn không khỏi nhói lên.

Tôi nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm.

“Ta cũng thế thôi.”

Khi tôi bước ra khỏi cửa, Tống Dao gọi tên ta.

“Hà Vân!”

Tôi dừng bước.

Nhưng hắn lại im lặng.

Từng có lúc tình yêu đong đầy say đắm,

Giờ đây đứng trước nhau, chỉ còn lại sự im lặng.

12

Tôi đếm ngược từng ngày trôi qua.

Còn lại mười ngày.

Không biết bằng cách nào, Cố Uẩn Ngọc đã lẻn vào cung.

Hắn nắm lấy tay tôi.

“Hà Vân! Chúng ta đi thôi!”

“Thiên hạ rộng lớn, chắc chắn có nơi hắn không tìm được.”

Đôi mắt hắn lấp lánh.

Tôi không kìm được mà khẽ chạm vào tóc trên trán hắn.

“Chúng ta không thể đi.”

Hắn nhìn tôi, đôi mắt như chú cún con lạc lối giữa cơn mưa tầm tã.

“Ngươi vẫn còn yêu hắn sao?”

Tôi lắc đầu, lấy ra lệnh bài trong lòng, đặt vào tay hắn.

Tôi nhẹ nhàng khép bàn tay hắn lại, giữ chặt lấy lệnh bài.

Ban đầu hắn ngơ ngác, rồi dần mở to mắt.

Nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.

Tôi ra hiệu im lặng.

Hắn hít thở sâu vài lần mới bình tĩnh lại.

Gò má hắn thoáng ửng hồng.

“Hà cô nương, đợi ta.”

“Ta không giống hắn, ta nhất định sẽ không phụ nàng!”

Tôi biết hắn hiểu lầm, nhưng còn chưa kịp giải thích rõ ràng, hắn đã chạy đi.

Tôi thở dài, cũng thấy nhẹ nhõm.

Tôi và Tống Dao chỉ còn mười ngày nữa sẽ rời đi.

Nhưng quốc gia không thể một ngày không vua.

Cố Uẩn Ngọc là lựa chọn tốt nhất.

Hắn vừa có tài văn võ, lại có đức thanh liêm chính trực.

Trị quốc biết đặt dân chúng lên hàng đầu, hành quân hiểu tôn trọng võ tướng.

Nếu là hắn, nhất định sẽ giữ vững giang sơn này, cũng sẽ đối đãi tử tế với các huynh đệ.

Còn về Tống Dao,

Chúng ta đã đến như thế nào, thì cũng nên ra đi như thế

12

Khi còn ba ngày đếm ngược, Tống Dao uống say.

Hắn đã ban chiếu chỉ phong Kỷ Chiêu Chiêu làm hoàng hậu.

Chỉ đợi ba ngày nữa để hành lễ phong hậu.

Nhưng có lẽ hắn sẽ không còn cơ hội.

Tôi nhìn hắn say khướt, muốn đóng cửa lại.

Nhưng tay của Tống Dao lại kẹt trong khe cửa.

Tôi đành buông tay.

Hắn vừa vào phòng đã ôm chặt lấy tôi , đầu gục vào cổ tôi.

Giọng hắn buồn bã.

“Hà Vân, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?”

“Chúng ta không cãi nhau, chúng ta đã chia tay rồi.”

Cổ áo tôi đột nhiên bị thấm ướt, tôi đẩy hắn ra, nhìn thấy đôi mắt hắn đỏ hoe.

Hắn rụt rè lại gần.

“Hà Vân, ngươi có hối hận vì đã yêu ta không?”

Tôi đẩy hắn ra.

Trong lòng tôi không có một chút dao động.

“Ta không hối hận vì đã yêu ngươi, Tống Dao của ngày xưa, ta sẽ mãi không quên. Nhưng người đó đã chết vào ngày ngươi yêu Kỷ Chiêu Chiêu rồi.”

“Ta chỉ hối hận vì đã để ngươi làm hoàng đế.”

“Ngươi không phải là một người yêu tốt, cũng không phải là một vị vua tốt.”

Hắn im lặng, kéo tay tôi đặt lên ngực hắn.

“Hà Vân, ta vẫn còn sống, sao ngươi có thể không yêu ta?”

“Ngươi không thể bỏ rơi ta, trong thế giới này ta chỉ có ngươi.”

Tôi lạnh lùng rút tay lại.

“Ngươi còn có Kỷ Chiêu Chiêu, còn có cung nữ mà ngươi vừa sủng hạnh hôm qua, còn có ngai vàng của ngươi.”

“Tỉnh lại đi, Tống Dao.”

“Ta biết, có lẽ ngươi không yêu Kỷ Chiêu Chiêu nhiều đến vậy, chỉ là nàng quá đẹp, quá cao quý, thỏa mãn lòng kiêu hãnh của ngươi.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không rời bỏ ngươi, cũng không thể rời bỏ ngươi, nên ngươi cho rằng làm tổn thương ta thế nào cũng không sao.”

Ánh mắt say xỉn của hắn dần dần tan biến, tôi biết hắn chỉ giả vờ say.

Hắn đã quá quen với điều đó.

Quá quen với việc được người khác tôn sùng, quá quen với tình yêu và sự tin tưởng của tôi.

Để giờ đây, hắn coi thường tôi đến mức này.

Hắn Cho rằng chỉ cần vài lời nói đường mật, tôi sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm của hắn.

“Ngươi tự trấn an bản thân, cũng cố gắng ép buộc ta, ngươi nói thế giới này là như vậy, nam nhân quyền lực thì tam thê tứ thiếp, ngươi chỉ có thêm một Kỷ Chiêu Chiêu thôi mà.”

“Nhưng Tống Dao, ngươi quá coi thường nữ nhân rồi.”

Hắn đột nhiên ho khan, hắn che miệng ho, rồi phun ra một ngụm máu đen.

“Hà Vân…”

Hắn đưa tay về phía tôi, nhưng tôi lạnh lùng ngồi trên mép giường.

Khi hắn trút hơi thở cuối cùng,

Tôi bỗng nhớ đến lúc chúng tôi mười tám tuổi,

Khi Tống Dao nhìn thấy tôi khóc, luống cuống đến mức đôi mắt hắn cũng đỏ hoe, gương mặt ngây ngô ngày ấy.

Tôi để bản thân rơi giọt nước mắt cuối cùng vì hắn.

13

Cung nữ bên ngoài đột nhiên bước vào, nhìn thấy Tống Dao ngã xuống đất thì hít vào một hơi kinh hãi.

Sợ hãi đến ngồi phịch xuống đất.

“Hoàng, Hoàng, Hoàng thượng!!”

Tôi cầm khăn tay, lau đi nước mắt.

Sau đó bình tĩnh đứng lên.

Nhìn về phía đám cháy lớn đang bùng lên, đúng hướng cung điện của Kỷ Chiêu Chiêu.

Tôi đi xuyên qua đám người hoảng loạn, gặp nàng lần cuối.

Nàng ngồi yên trong biển lửa, vẫn cao quý, vẫn xinh đẹp.

Khi nhìn thấy tôi, nàng cười.

“Hắn đã chết rồi chứ?”

Tôi gật đầu.

Nàng nở nụ cười mãn nguyện.

Kỷ Chiêu Chiêu yếu đuối lộ ra bản chất thật.

Chúng tôi nhìn nhau qua biển lửa.

Nàng đứng lên và cúi chào tôi theo lễ của tiền triều.

“Phụ hoàng dù tàn ác, nhưng ta là huyết mạch của ngài. Hận thù giang sơn, thù nhà nặng như núi, nếu ta không trả thù, chẳng phải là loài cầm thú sao?.”

“Chỉ là xin lỗi tỷ, tỷ tỷ, ta đã hủy hoại nhân duyên của tỷ.”

“Nhưng hắn không phải là một người tốt.”

Scroll Up