“Hà Vân, nàng gây chuyện đủ chưa?”
“Chiêu Chiêu nàng ấy không uy hiếp gì đến nàng, chẳng qua chỉ là một danh vị mà thôi. Hậu cung vẫn là do nàng quản, nàng cần gì phải tính toán với một công chúa vong quốc?”
Tôi bật cười đến ngạc nhiên.
“Tống Dao, ngươi đang nói một người hiện đại như ta phải làm thiếp cho ngươi, còn phải cảm kích ngươi sao?”.
“Ngươi đừng quên, chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm, ngươi đã cầu hôn ta thế nào.”
“Ngươi nói ngươi sẽ yêu ta suốt đời.”
Sắc mặt Tống Dao trở nên phức tạp.
“Hà Vân, đừng nhắc đến quá khứ nữa.”
“Hiện giờ ta là hoàng đế, hoàng đế nào lại không có tam cung lục viện?”
“Nhưng nàng vẫn là người quan trọng nhất đối với ta, dù là Chiêu Chiêu cũng không thể sánh được.”
Hắn gọi ta là Hà Vân, còn nàng là Chiêu Chiêu.
“Nếu đã không muốn nhắc lại quá khứ, vậy thì mãi mãi đừng nhắc nữa.”
“Ngươi làm hoàng đế của ngươi, ta làm An Định Hầu của ta.”
4
Khi tôi bước ra khỏi hoàng cung, Cố Uẩn Ngọc vẫn đứng chờ ở ngoài cổng cung.
Dù xung quanh không có ai, hắn vẫn giữ dáng đứng thẳng tắp.
Bóng chiều tà chiếu lên khuôn mặt như ngọc của hắn.
Tôi khựng lại, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.
“Hà cô nương, ngươi ra rồi.”
Tôi ngạc nhiên một chút.
“Thừa tướng đang đợi ta?”
“Ta đoán rằng Hà cô nương sẽ không ở lại hậu cung, người cũng chưa có nhà ở trong kinh thành, chẳng lẽ lại để người phiêu bạt nơi đầu đường xó chợ?”
Phải rồi, Cố Uẩn Ngọc còn có thể nghĩ đến, nhưng Tống Dao thì không.
Có lẽ hắn mong tôi không nơi nương tựa, chỉ có thể cầu hắn cho tôi chỗ dung thân.
Tôi nhìn Cố Uẩn Ngọc, hắn bước bên cạnh tôi , không nhanh không chậm, phong thái ung dung, điềm tĩnh.
Hắn là bậc nhân tài mà tôi tìm được từ ổ thổ phỉ.
Văn tài võ lược, phong thái thanh nhã.
Chỉ làm thừa tướng, thật là đáng tiếc.
Một ý nghĩ thoáng qua đầu, nhưng tôi đè nén xuống.
Một tháng còn dài, không cần vội vàng gây thêm phiền phức.
Tôi cứ thế ở lại phủ đệ của hắn một đêm, ngày hôm sau hắn liền thay tôi tìm vài nơi ở.
Tôi nhìn vào một chỗ, ánh mắt khựng lại.
Cố Uẩn Ngọc cũng nhìn theo, thoáng sững người, rồi lập tức thu hồi lại.
“Thứ lỗi, là ta sơ suất.”
Cố Uẩn Ngọc luôn xử sự thận trọng, vậy mà dưới mắt hắn, còn có người dám động tay động chân đổi đến khế ước bán nhà đối diện Kỷ Chiêu Chiêu vào đây.
Trong thiên hạ, chỉ có hai người có thể làm được.
Một là tôi , một là Tống Dao.
Tôi chỉ vào khế ước đó.
“Chọn nhà này đi.”
“Hắn vất vả trăm cay nghìn đắng đưa vào, ta cũng nên nể mặt, xem hắn định làm gì.”
Cố Uẩn Ngọc hơi mấp máy môi.
Cuối cùng vẫn gật đầu.
Tôi cứ thế chuyển vào ở đối diện Kỷ Chiêu Chiêu.
Sân vườn yên tĩnh, tôi thường ngày không ra ngoài.
Dọn vào vài ngày, cũng không thấy Kỷ Chiêu Chiêu.
Tôi cũng không lên triều, Tống Dao cũng không gọi tôi.
Xuyên đến đây mười năm, cuối cùng tôi cũng sống qua những ngày an ổn.
5
Cố Uẩn Ngọc, mỗi khi được nghỉ, lại gửi thiệp mời.
Có khi là đi ăn, lúc là lên núi dâng hương.
Lần này, hắn cười đầy ý nhị mà đến, nói ở ngoại ô có một trang viên suối nước nóng, bên trong còn có một cây cổ thụ trăm năm.
Khi cùng tôi ra khỏi cửa , hắn vừa đi vừa kể:
“‘Nghe nói cây cổ thụ ấy từng bị sét đánh qua, một nửa khô cằn, một nửa vẫn xanh tươi, hiếm có và thật sự độc đáo.”
Tôi đang nghe chăm chú, bỗng nhiên bị ai đó kéo một cái thật mạnh, suýt chút nữa thì ngã.
Cố Uẩn Ngọc dừng lại một chút, rồi trực tiếp quỳ xuống hành lễ.
“Hoàng thượng vạn tuế.”
Tôi nhìn vào đôi mắt đầy lửa giận của Tống Dao, hắn đang trừng mắt nhìn Cố Uẩn Ngọc.
Cố Uẩn Ngọc vẫn quỳ, hắn không cho phép đứng dậy.
Trong khoảnh khắc ấy, không khí như ngưng đọng, tựa hồ cơn mưa giông đang kéo đến.
“Hai người các ngươi đang làm gì?!”
Tôi hất tay hắn ra.
“Liên quan gì đến ngươi.”
Hắn quay phắt đầu nhìn tôi .
“Liên quan gì đến ta?! Ta là ngươi——”
“Bệ hạ——”
Một tiếng kêu yếu ớt, cắt ngang lời hắn.
Tôi và Tống Dao đồng thời nhìn qua.
Kỷ Chiêu Chiêu mặc một thân bạch y, một tay bám vào khung cửa, tay kia ôm ngực.
Mày ngài khẽ cau lại, dáng vẻ như Tây Thi ôm ngực.
“Bệ hạ, ta khó chịu quá.”
Lửa giận vừa bùng lên đã tan biến, Tống Dao bước nhanh qua, bế Kỷ Chiêu Chiêu vào lòng:
“ Có chuyện gì vậy? Thái y! Mau truyền thái y!”
Hắn ôm lấy nàng, lo lắng như đang nâng niu một món bảo vật dễ vỡ.
Hắn vội vã chạy vào trong.
Kỷ Chiêu Chiêu tựa đầu vào vai hắn, nhìn tôi, nở một nụ cười đầy thách thức.
Cố Uẩn Ngọc bất ngờ nắm lấy tay tôi.
“Đừng buồn.”
Tôi cười nhẹ, bình thản.
“Ta thân thể rất tốt, thường ngày không mấy khi bệnh.”
“Chỉ duy nhất một lần, năm năm trước, ta lâm trọng bệnh. Đêm đó, mơ màng tỉnh dậy, ta thấy Tống Dao quỳ trong ánh trăng, khẩn thiết cầu nguyện.
“Hắn nói, chỉ cần ta khỏi bệnh, hắn tình nguyện thay ta chịu đựng cơn bệnh.”
Đêm đó, hệ thống hỏi tôi, có muốn trở về một mình hay không.
Nhìn vào vầng trán của Tống Dao bật máu vì cầu dập đầu cầu nguyện cho tôi, tôi kiên quyết từ chối hệ thống.
Làm sao tôi có thể bỏ lại hắn một mình?
Dù không thể quay về, chỉ cần có Tống Dao ở bên, nơi nào cũng là nhà.
Nay, tôi và hắn dù kề cận trong gang tấc, nhưng tôi lại cảm thấy cô đơn trống vắng, lẻ loi một mình.
Cố Uẩn Ngọc siết chặt tay tôi, sợ rằng tôi sẽ bật khóc.
Có lẽ hắn không tin, thực ra tôi không quá đau lòng.
Tôi chỉ là rất hoài niệm.
“Cố Uẩn Ngọc, ta rất nhớ Tống Dao của thuở ấy.”
“Nhưng, ta không bao giờ gặp lại hắn được nữa.”
6
Tôi vẫn cùng Cố Uẩn Ngọc ngắm nhìn cây cổ thụ nửa sống nửa chết ấy.
Cây rất lớn, một bên đen nhẻm, một bên xanh tươi đầy sức sống.
Cố Uẩn Ngọc ngắt một chiếc lá đưa cho tôi.
Hắn nhìn tôi , đặt chiếc lá vào lòng bàn tay tôi .
“Hà cô nương, dù là cây khô, vẫn có thể đón chào mùa xuân.”
Khi chia tay, hắn đỏ mặt.
“Lần sau, Hà cô nương có bằng lòng cùng ta thưởng nguyệt chăng?”
Tôi nhìn vào đôi mắt đầy tình ý của hắn, chỉ có thể vội vàng rời đi.
Tôi cất giữ chiếc lá ấy cẩn thận trong túi hương mang bên mình.
Đẩy cửa vào phòng, tôi lại thấy Tống Dao đứng bên cửa sổ.
“Ngươi trở về rồi sao?”
Tôi khẽ đáp một tiếng, cởi áo choàng ra đặt sang một bên.
Tự nhiên rửa tay.
“Kỷ Chiêu Chiêu thế nào rồi?”
Hắn nhíu mày.
Tôi biết, hắn chắc thấy có gì đó kỳ lạ.
Chúng tôi trò chuyện như những người hàng xóm thân thiết, tôi hỏi thăm về người yêu của hắn, còn hắn thì hỏi về buổi hẹn của tôi.
Hắn xoa xoa mi tâm.
“Hà Vân, rốt cuộc nàng muốn gì?”
Tôi lau khô tay, nhìn những gợn sóng trên mặt nước.
“Điều ta muốn, từ đầu đến cuối vẫn như vậy.”
“Tống Dao, ngươi nên tự hỏi ngươi muốn gì.”
“Ngươi không thể vừa thèm muốn cái này, lại vừa khát khao cái kia, rồi mong muốn tất cả những điều tốt đẹp.”
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi bước tới nắm chặt lấy cằm tôi, buộc tôi nhìn thẳng vào hắn.
Trong ánh mắt hắn tràn đầy ý chí chiếm đoạt và lòng ham muốn.
“Hiện giờ ta là hoàng đế.”
“Trẫm muốn gì, liền có cái đó.”
“Hà Vân, tháng sau, trẫm sẽ phong Kỷ Chiêu Chiêu làm hoàng hậu.”
“Nếu giờ ngươi theo trẫm về, ngươi vẫn là quý phi.”
“Nếu ngươi còn ngang ngạnh như vậy, trẫm sẽ phong ngươi làm Đáp Ứng!”
Hắn đã đổi cách xưng hô từ “ta” thành “trẫm.”
Hắn đã mất kiên nhẫn để bàn bạc với tôi.
Cuối cùng hắn nhận ra rằng, hắn không cần phải bàn bạc với tôi nữa.
“Ta không đồng ý.”
Hắn cười đắc ý.
“Không đến lượt ngươi quyết định!”